Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 535: Tiết Ngạn bám váy đàn bà 2

Lục Giai Giai: “…” Tên đàn ông kỳ cục này tán tỉnh cũng rất chí mạng.
Lục Giai Giai và Tiết Ngạn đạp xe về nhà, buổi sáng khi từ thôn rời đi còn ngồi máy kéo, lúc chiều trở về đã đạp xe đạp.
Thôn Thây Thủy chỉ có hai chiếc xe đạp, một chiếc của cha Lục, một chiếc của Triệu Xã Hội, bây giờ đột nhiên Tiết Ngạn đạp một chiếc xe, trông còn vô cùng mới, các thôn dân đều cảm thấy kỳ quái.
“Giai Giai, đây là xe của ai thế?” Có người hỏi.
Lục Giai Giai ngoan ngoãn đáp: “Đây là xe mới hôm nay cháu với Tiết Ngạn mua.”
“Lạ thật, các cháu lấy đâu ra tiền mà mua xe?” Thôn dân lẩm bẩm, nghĩ đến nhà họ Tiết không phải còn giấu thỏi vàng gì đó chứ, bây giờ mới lấy ra.
Có phải có thể báo cáo không ta?
Tiết Ngạn xuống xe, ngẩng đầu nhìn thôn dân: “Xe mua bằng của hồi môn của vợ tôi.”
Anh ngẩng đầu, không hề thấy xấu hổ: “Của hồi môn của cô ấy cho tôi mua xe.”
Trên gương mặt lạnh lùng của Tiết Ngạn là vẻ ngay thẳng đứng đắn, đầu hơi ngẩng lên giống như không biết lời từ trong miệng mình nói ra đã dấy lên làn sóng thế nào.
Thôn dân: “…”
Mua xe thì mua xe, đã bám váy đàn bà còn nói hiên ngang như thế làm gì? Sao còn kiêu ngạo như vậy?
Có cần thể diện không?
Đi xa rồi, Lục Giai Giai cũng bị anh làm cho ngẩn người: “Sao anh lại nói là mua bằng của hồi môn của em?”
Chỉ sợ Tiết Ngạn sẽ lập tức trở thành tên đàn ông bám váy vợ nổi tiếng nhất trong thôn này mất.
“Nói là ai mua cũng thế.” Lọn tóc rơi trước trán Tiết Ngạn bay bay: “Nếu không nói mua bằng của hồi môn của em, với tiền lương của hai người chúng ta, chỉ sợ phải ba, bốn tháng nữa mới có thể mua được xe, anh đi đường cũng phải tốn hơn nửa ngày.”
Một tuần mới có thể gặp một lần, anh không nỡ lãng phí thời gian trên con đường về nhà.
Lục Giai Giai hé miệng: “Bọn họ sẽ nói anh bám váy vợ mất.”
“Bọn họ cũng không bám được.” Tiết Ngạn đạp xe, chiếc xe này đã “qua cửa” ở trong thôn, một đường về nhà nở mày nở mặt.
Chuyện Tiết Ngạn dùng của hồi môn của Lục Giai Giai để mua xe rất nhanh đã truyền khắp thôn.
“Bà nói Đại Nha gả con gái bà ta đi mới bao lâu thôi? Cũng nỡ cho thật, sao lại thương con gái như vậy chứ? Lấy được Lục Giai Giai không phải là lấy được búp bê vàng hay sao?”
“Sao Tiết Ngạn có thể bám váy vợ được nhỉ? Mua xe muộn một chút không được hay sao? Cứ nhất định phải dùng của hồi môn của vợ, thật mất mặt!” Sớm biết Lục Giai Giai có nhiều của hồi môn như thế, mặt dày sống chết gì cũng phải theo đuổi.
“Lần này của hồi môn mua được một chiếc xe đạp, tôi nhớ hôm kết hôn đó còn mấy cái chăn, nồi niêu xoong chảo nữa, nhà họ Lục thương con gái cũng thật sự thương vào trong tim rồi.”

Chiều nay Châu Văn Thanh từ ngoài ruộng trở về, từ xa đã nhìn thấy Tiết Ngạn và Lục Giai Giai.
Không ngờ chiếc xe đạp này lại dùng của hồi môn của Lục Giai Giai để mua.
Anh ta về đến nhà, nhìn cái chăn rách trên giường, đây là của hồi môn của Lục Thảo.
Châu Văn Thanh nghĩ đến lúc Lục Giai Giai lấy lòng anh ta mà tim muốn nhỏ máu.
Khi ấy tại sao anh ta lại không muốn lấy Lục Giai Giai, đầu óc anh ta có bệnh hay sao?
Trương Thục Vân vừa tan làm đã có người ghé bên tai cô ta đàm tiếu: “Thục Vân, cô biết gì chưa? Tiết Ngạn mua xe đạp mới rồi đấy.”
“Mua xe mới?” Trương Thục Vân sững sờ, cảm thấy cậu em rể này quá có bản lĩnh.
“Là dùng của hồi môn của em cô mua đấy.”
“…”
“Thục Vân, tôi nghe nói chiếc xe đạp đó hơn trăm đồng, mẹ chồng cô cũng cho em gái cô nhiều của hồi môn ghê?”
Trương Thục Vân đảo trắng mắt: “Của hồi môn chúng tôi đều biết hết, phần lớn đều là chú ba tôi cho, chú ba tôi bằng lòng cho em gái, chúng tôi cũng không cho được, chỉ có thể cho ít đồ dùng trong nhà, thật sự có lỗi với em tôi quá, đợi sau này chúng tôi có tiền, lại bù cho em sau vậy.”
Trương Thục Vân đi xa rồi, người nói lời đàm tiếu kia còn đứng ngây người ở đó: “Nhà họ Lục này bị điên hết rồi à? Mẹ chồng cho em chồng nhiều tiền như thế mà con dâu cũng không giận, mà chú em chồng cho là sao? Chỉ cần không cho con gái, nói không chừng ai mà cho.”
Trương Thục Vân về đến nhà, cô ta vội vàng chạy vào nhà bếp: “Mẹ ơi, sao con nghe người trong thôn nói Tiết Ngạn dùng của hồi môn của em để mua xe đạp!”
Của hồi môn là của em gái cô ta, vừa mới kết hôn có nửa tháng đã bị Tiết Ngạn khoắng đi sạch rồi.
“Hay là hỏi đi, đừng để em bị bắt nạt.” Trương Thục Vân nghĩ đến dáng người cao lớn của Tiết Ngạn mà hơi hoảng sợ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận