Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 547: Anh chạm vào bụng của Lục Giai Giai 3

Lục Thảo bất mãn đáp: “Lục Giai Giai đã mang thai rồi, chúng ta đã làm vào hôm cô ta kết hôn đó, cô ta đã mang thai, nói không chừng em cũng đã mang thai, anh cũng không kém hơn Tiết Ngạn cơ mà.”
“Lục Giai Giai đã có thai?” Cả người Châu Văn Thanh sững sờ, tận sâu trong lòng anh ta vẫn coi Lục Giai Giai là người phụ nữ của mình.
Bây giờ trong tim lại trống rỗng vô cùng.
“Đúng, không phải chỉ là mang thai thôi sao? Có gì mà khoe khoang? Cũng chưa bầu bao lâu mà người cả thôn đã biết hết rồi!”
Hai mắt Lục Thảo phun lửa giận: “Giống ai mà chẳng sinh con, mang thai còn gióng trống khua chiêng khắp toàn thôn.”
Cô ta gỡ tay của Châu Văn Thanh ra: “Em không nói với anh nữa, em phải đi khám xem có thai không đã.”
Lục Thảo nhanh nhẹn đi ra ngoài.
Lục Giai Giai ở nhà mẹ đẻ nên hiển nhiên Tiết Ngạn cũng ở lại đây.
Buổi tối, Tiết Ngạn bưng một chậu nước nóng vào cho cô rửa mặt.
Lục Giai Giai ngồi dậy rửa tay, lại dùng khăn mặt ấm lau mặt.
Tiết Ngạn cầm khăn khô giúp cô lau sạch, lại bôi kem dưỡng da lên tay và mặt cô, làm xong tất cả những chuyện này, anh lại bưng một chậu nước vào cho cô rửa chân.
Lục Giai Giai chậm rãi dịch người qua, bây giờ thai tượng của cô không vững, quan trọng nhất là bảo vệ cái thai.
Tiết Ngạn nhéo cẳng chân cô, ngẩng đầu bảo: “Bây giờ công việc của anh không thể về thường xuyên, em mang thai rồi, anh cũng không thể một tuần chỉ về với em một lần, để em ở nhà được.”
Anh có thể trực tiếp bỏ công việc này nhưng vẫn muốn bàn bạc với Lục Giai Giai trước.
Cô chớp mắt, biết mình với Tiết Ngạn đã thành một gia đình nhỏ.
Mẹ Lục đã lớn tuổi, bà ta có thể giúp một tay trong chuyện chăm sóc cô, cung cấp kinh nghiệm nhưng bà ta không thể kêu toàn bộ người nhà họ Lục đều phải chăm sóc cô như một chuyện hiển nhiên được.
Đặc biệt là bây giờ cô đang có dấu hiệu báo trước sẩy thai, cần nằm trên giường an thai, rất nhiều chuyện đều không làm được.
Cũng không thể làm phiền cha mẹ cô, chị dâu và anh trai được.
Tuy rằng bọn họ có khả năng đều bằng lòng chăm sóc cô, nhưng trong lòng cô vẫn băn khoăn.
Lục Giai Giai cũng cảm thấy rơi vào tình cảnh khó khăn.
“Anh tính bán công việc này đi, bán việc rồi, sau này lấy tiền ra cũng có thể dùng một cách quang minh chính đại.” Tiết Ngạn cầm khăn lau chân cho Lục Giai Giai: “Công việc của em, anh có thể làm giúp em, mỗi ngày kiếm công điểm, lúc nhàn rỗi còn có thể tới chợ đen, sẽ không để em đói.”
“Anh tính như vậy, làm việc ở xưởng dệt không có lời nhất.”
Tiết Ngạn ngẩng đầu nhìn Lục Giai Giai, hỏi thái độ của cô.
“Anh làm gì thì em đều ủng hộ anh hết.” Đôi mắt cô cong lại: “Vậy là ngày nào em cũng có thể nhìn thấy anh rồi.”
Tiết Ngạn đặt chân của Lục Giai Giai vào trong chăn, nét mặt ôn hòa: “Dưỡng thai trước đã.”
“Em biết rồi.”
Lục Giai Giai nằm vào trong chăn, Tiết Ngạn giúp nhà họ Lục làm hết các việc lặt vặt, tắm một cái rồi mới nằm vào trong chăn.
Trên người anh tỏa ra hơi nóng, Lục Giai Giai cũng không cảm thấy lạnh.
Tiết Ngạn chui vào ôm cô, tay thử sờ qua bụng cô.
Từ khi kiểm tra ra có thai, bên cạnh Lục Giai Giai vẫn luôn có những người khác.
Thật ra anh đã sớm muốn đụng vào bụng cô rồi, chỉ là vẫn luôn nhịn.
Trên tay Tiết Ngạn có vết chai, ma sát nhẹ lên bụng dưới mềm mại của Lục Giai Giai, anh chạm vào vô cùng nhẹ.
Lục Giai Giai ở bên dưới chăn chạm vào tay Tiết Ngạn, cô nắm ngón tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Chắc là anh không sờ được gì đâu, còn chưa đến một tháng mà, bây giờ nó vô cùng nhỏ, nhỏ tí hin à.”
“Ừm.” Tiết Ngạn thấp giọng: “Ngày mai anh sẽ bán công việc này đi, đến khi đó sẽ về đây thăm em, đừng sợ.”
“Em biết rồi.” Lục Giai Giai nằm thẳng người, cô mở to hai mắt nhìn anh: “Em không nghĩ sẽ có bầu nhanh như vậy, anh nói xem… lỡ như nó không thích em thì phải làm sao?”
“Ai?”
“Thì con trong bụng em này.”
“Vậy chúng ta ném nó đi, đợi khi nào nó thích em thì khi đó lại đón về.”
“…”
Lục Giai Giai mím môi, lẩm bẩm: “Em buồn ngủ rồi, không nói với anh nữa.” Anh chỉ biết chọc cô thôi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận