Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 573: Tôi có thể bỏ đứa bé này 2

La Khinh Khinh chỉnh mái tóc rối loạn của mình, cố gắng để bản thân thoạt nhìn có tinh thần hơn, nhưng một cơn gió lạnh thổi qua, cô ả vẫn run như cầy sấy.
“Bà… bà là trưởng đoàn của đoàn văn công?” La Khinh Khinh ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi.
Có lẽ vì cảnh ngộ mấy ngày nay mà trên người La Khinh Khinh đã sớm không còn khí chất lạnh lùng đó nữa, trong ánh mắt mang theo vẻ nịnh bợ cẩn thận, trông vô cùng đầu cơ.
Lục Hoa rất nhanh đã đoán được ý định của cô ả, nghĩ đến người phụ nữ này từng bắt nạt cô út của mình mà đảo mắt, cố tình không lên tiếng.
“Đúng, cô có chuyện gì sao?” Lưu Tuệ nhìn cô gái run rẩy trước mặt này.
“Tôi biết bà tới tìm Giai Giai, nhưng chỉ sợ bà cũng biết Giai Giai đã mang thai rồi, trong lúc nhất thời không thể trở về đoàn văn công, tôi muốn biết bà có thể cân nhắc tới tôi không?”
La Khinh Khinh vội vàng nói: “Tôi từng học múa một khoảng thời gian, tính dẻo dai của cơ thể cũng được, hơn nữa có thể chịu khổ rất tốt, bà có thể cho tôi một cơ hội được không?”
“Trưởng đoàn Lưu, cô ta lừa dì đó, cô ta hoàn toàn không thể chịu khổ được đâu, vừa đến lúc phải làm việc đồng áng cô ta đã lén giở thủ đoạn rồi.” Lời nhiều hơn thế thì Lục Hoa không nói, cô bé muốn vạch trần cô ả từng chút một, để La Khinh Khinh bị dày vò tới dày vò lui.
“Không phải, không phải như vậy, là thể chất của tôi không thích hợp làm việc đồng áng cho lắm.” Trong lòng La Khinh Khinh chửi con nhỏ chết tiệt bên cạnh vài câu, sau đó giơ tay mình ra, thấp giọng nức nở: “Trưởng đoàn, bà nhìn tay tôi đều đã nứt toác cả rồi, tôi thật sự không hề lén lười, việc tôi có thể làm đều đã làm hết, mùa hè thậm chí còn làm đến ngất xỉu, cũng là vì trước khi về quê tôi cũng chưa từng làm mấy việc đồng áng này bao giờ cho nên mới có mấy phản ứng đó thôi.”
La Khinh Khinh đã sớm dùng hết kem dưỡng da, ngày nào sau khi rửa tay xong cũng chỉ có thể dùng vải lau, trời lạnh bị gió thổi vào, trực tiếp khô nứt nẻ.
Giờ sưng lên cứ như móng giò ấy.
Lưu Tuệ có hơi dao động, bà ta quan sát cẩn thận dung mạo của La Khinh Khinh, phát hiện ra nền móng của cô ả cũng không tồi, mới hỏi: “Đoàn văn công không thể tùy tiện nhận người, hơn nữa người mà chúng tôi cần nhất định phải biết múa cơ bản, tôi không thể chỉ nghe vào ba lời của cô đã đồng ý cho cô vào đoàn được.”

“Tôi biết múa cơ bản.” La Khinh Khinh kích động siết chặt tay đặt lên ngực mình: “Trước đây tôi từng ép chân, những vất vả luyện múa đó tôi đều đã từng chịu qua rồi.”
“Vậy được, cô múa cho tôi xem thử đi.”
“Được.” La Khinh Khinh giang cánh tay ra, nhưng vì mùa đông mặc dày, cô ả lại vì lạnh nên cứng ngắc giống như một con vịt ngốc, nhưng Lưu Tuệ vẫn nhìn ra được cô ả có chút nền tảng.
La Khinh Khinh nhìn thấy Lưu Tuệ lộ ra vẻ mặt hài lòng, múa càng có sức hơn.
Nhưng đúng lúc này, bụng cô ả truyền tới một cơn đau đớn, cô ả không khống chế được mà ôm bụng mình.
Lục Hoa nhìn thấy Lâm Phong đi tới từ sau núi, lạnh lùng bảo: “Trí thức La, không phải cô mang thai rồi đấy chứ? Cô út tôi vì mang thai mới không thể vào được đoàn văn công.”
“Không có, tôi không mang thai.” Chỉ cần cô ả có thể vào được đoàn văn công, đứa trẻ này cô ả có thể phá.
La Khinh Khinh vội vàng giải thích: “Trưởng đoàn, cơ thể của tôi không thoải mái, bà xem tôi có thể vào đoàn văn công được không?”
“Cô đã mang thai rồi, hôm nay trên đường tôi nghe thấy cô với đối tượng của cô nói chuyện, bây giờ trong bụng cô có em bé.”
“…” La Khinh Khinh liếc mắt nhìn Lục Hoa, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô bé.
Cô ả nhẫn nhịn, trên mặt vẫn là vẻ lấy lòng: “Tôi thích múa, bằng lòng cống hiến tất cả mọi thứ của tôi cho nghệ thuật, trong bụng tôi có em bé nhưng nếu có thể múa, tôi sợ rằng chỉ có thể từ bỏ nó.”
Lưu Tuệ: “…”
Bà ta quan sát vẻ mặt của La Khinh Khinh, bà ta quả thật cần một cô gái có thể cống hiến tất cả cho nghệ thuật nhưng cũng không cảm thấy như vậy là đúng.
“Đoàn văn công chúng tôi đúng là đang thiếu người, nhưng người muốn vào thật sự quá nhiều, các phương diện đều cần phải chọn lựa kỹ càng.” Nhắm vào mong muốn dữ dội đối với vũ đạo này của đối phương, Lưu Tuệ móc một tờ giấy từ trong túi ra: “Đây là đơn báo danh, nếu cô thật sự có chí hướng, ngày kia có thể lên thị trấn phỏng vấn.”
La Khinh Khinh kích động thở dốc, cô ả giơ tay nhận lấy giấy, vẻ mặt kích động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận