Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 587: Nhận được hai bao lì xì mừng tuổi 2

Bác gái cả Lục sững sờ: “Tụi bây đang làm gì thế?”
“Chúc tết ạ, chúc tết mẹ, con rể chúc mẹ phúc như đông hải, thọ tỉ nam sơn.” Châu Văn Thanh suy cho cùng cũng là người đọc sách, nhả chữ rõ ràng, tình cảm dạt dào.
Bác gái cả Lục: “…”
Những người khác không ho he tiếng nào, Lục Thảo và Châu Văn Thanh vẫn quỳ trên đất.
Bác cả Lục nhíu mày: “Đứng dậy cả đi.”
Châu Văn Thanh và Lục Thảo đưa mắt nhìn nhau, hai người cúi đầu ngồi bên bàn cơm.
Bác cả Lục: “…”
Ngón tay của Lục Thảo run rẩy hướng đến một cái bánh, bác gái cả Lục ho khan một tiếng, cô ta lập tức cúi đầu rụt tay về.
Cả gia đình đều cảm thấy sốt ruột nhưng đang tết nhất, cũng không muốn làm ra chuyện quá khó coi được, bác cả Lục lạnh lùng nói: “Ăn cơm.”
Vừa dứt lời, Lục Thảo đã lén lút lấy một cái bánh, khuỷu tay của Châu Văn Thanh huých vào người Lục Thảo.
Cô ta không để ý đến anh ta mà tự mình ăn.
Châu Văn Thanh cũng cúi đầu thò tay tới, sau khi cầm lấy cái bánh còn cười nịnh nọt với bác cả Lục và bác gái cả Lục.
Người nhà họ Lục: “…”
Chị dâu cả bĩu môi, nhưng nghĩ lại thì Lục Thảo gả cho một người đàn ông như thế, nửa đời sau sẽ sống thế nào?
Cô ta thật sự nghĩ thôi cũng muốn tắc thở rồi.
Nhưng Lục Thảo không định năm nào cũng dẫn Châu Văn Thanh tới đây tống tiền đấy chứ?
Châu Văn Thanh và Lục Thảo cũng không biết đã bao lâu rồi chưa ăn cơm, chỉ hận không thể liếm sạch canh trong mấy cái bát khác.

Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đến nhà vợ chúc tết, Lục Giai Giai sờ tiền lẻ trong túi: “Mỗi người năm xu, cộng thêm Tiết Khiêm và Tiết Dương tổng cộng là mười đứa trẻ, tiền lì xì phải cho là năm hào rồi, không đúng, còn có con của chị cả họ và chị hai họ nữa, cộng vào chắc khoảng một đồng.”
“Ừm.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn bụng của Lục Giai Giai, thấp giọng nói: “Đợi năm sau có thể vớt về chút vốn.”
“Đúng rồi.” Lục Giai Giai sờ bụng mình, đôi mắt sáng ngời: “Nhưng nó còn nhỏ tuổi quá, vẫn chưa biết tiêu tiền, đến khi đó em sẽ cầm hộ con.”
Tiết Ngạn: “…”
Đến nhà họ Lục, đám trẻ vừa nhìn thấy Lục Giai Giai đã như ong vỡ tổ chạy ra, Lục Giai Giai lấy giấy đỏ đã sớm bọc sẵn phát cho từng người một.
Sau đó lại cho mỗi người hai viên kẹo.
Trương Thục Vân tức đến bật cười: “Cái đám khỉ con này chỉ biết ồn ào đòi tiền mừng tuổi.”
“Rất bình thường mà, lúc nhỏ em cũng ồn ào đòi tiền mừng tuổi.” Có đứa trẻ nào lại không thích đòi tiền mừng tuổi đâu, Lục Giai Giai quay đầu ngoan ngoãn nhìn về phía mẹ Lục.
Mẹ Lục: “…”
“Có, bọc cho con rồi.” Mẹ Lục móc hai bao đỏ trong túi ra: “Đều là của con.”
“Cảm ơn mẹ ạ.” Lục Giai Giai giơ tay nhận lấy, bị mẹ Lục nhéo mặt vẫn cảm thấy vui vẻ, sau đó cô sững sờ: “Sao lại hai cái ạ?”
“Con một cái, đứa trẻ trong bụng một cái, còn không phải là hai cái sao?”
“Nó cũng có!” Đôi mắt cô sáng ngời, vậy chẳng phải bắt đầu từ năm nay cô đã có thể nhận hai bao lì xì từ mẹ Lục rồi sao.
Lục Giai Giai đã gả đi rồi, theo lý mà nói Trương Thục Vân không nên cho lì xì, nhưng Lục Giai Giai đã mang thai, cô ta cũng lấy một bao lì xì ra cho em bé: “Em gái, đây là cho cháu ngoại trai hoặc cháu ngoại gái của chị.”
Trịnh Tú Liên cũng cho một bao lì xì.
Lục Giai Giai lập tức nhận được bốn bao lì xì, cô vốn chỉ qua đây phát lì xì thôi, không ngờ lại nhận được nhiều lì xì như thế.
Đột nhiên cô phát hiện ra đẻ con vẫn rất tốt.
Tiết Ngạn thấy Lục Giai Giai chơi ở nhà mẹ đẻ rất vui, cũng cùng anh em nhà họ Lục lên núi đi săn.
Thôn Tây Thủy ở dưới chân núi, trên cơ bản tổ tiên đều là thợ săn.
Mùng một đầu năm thường kết bạn lên núi đi săn, ngụ ý là năm mới sung túc.
Lục Nghiệp Quốc lẩm bẩm: “Nếu chúng ta có thể bắt được con mồi trong ngày này, vậy một năm tới có thể săn được thú miết, có thể ăn được nhiều thịt hơn.”
“Không được nói lung tung.” Lục Ái Quốc gõ mạnh một cái vào đầu Lục Nghiệp Quốc: “Cẩn thận bị người khác báo cáo em mê tín dị đoan.”
“Thế này cũng có thể báo…”
Tiết Ngạn nhắc nhở: “Có thể báo cáo.”
Lục Nghiệp Quốc nghĩ ngợi rồi ngậm miệng lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận