Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 588: Nhận được hai bao lì xì mừng tuổi 3

Bốn người lên núi không bao lâu thì gặp Lâm Phong, trên tay anh ta cầm bẫy gập, nghiêm túc quan sát cảnh vật xung quanh.
Chuyện giữa anh ta với La Khinh Khinh, người trong thôn đã truyền khắp rồi.
Đặc biệt là gần đây còn không cho La Khinh Khinh ra khỏi cửa nữa.
Có thôn dân nhìn thấy trên cổ tay cô ả bị trói bằng dây thừng mới chạy đi báo cáo với cha Lục.
Cha Lục thân là đại đội trưởng cũng không thể không quản, bèn dẫn vài thôn dân tới nơi hai người sống.
Vẻ mặt của Lâm Phong hoảng hốt một lúc nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như thường: “Bây giờ trời lạnh lại có tuyết rơi, hiện giờ Khinh Khinh có thai, tôi sợ cô ấy chạy lung tung bị lạnh, còn nữa, lỡ như tôi không tìm được cô ấy hay cô ấy không được ăn cơm thì phải làm sao?”
Cha Lục hỏi La Khinh Khinh: “Trí thức Lâm nói là thật sao?”
Lâm Phong nói chuyện dễ nghe nhưng câu nào cũng là uy hiếp, La Khinh Khinh chỉ có thể mệt mỏi đáp: “Anh ta nói đều là thật.”
Cha Lục gật đầu, trực tiếp dẫn người rời đi.
Nhiều người như vậy đều nghe thấy cả rồi, là La Khinh Khinh cam tâm tình nguyện, vậy chuyện này cũng không liên quan đến ông ta nữa.

Lục Thảo rất “thành kính,” sau khi dập đầu xong, đầu óc có hơi vang ong ong.
Châu Văn Thanh ngẩng đầu nhìn thấy Lục Giai Giai, bản mặt đen như đít nồi.
Vốn tới thể hiện ý tứ một chút là xong, vậy mà Lục Thảo lại kéo anh ta dập đầu ba cái, sau này anh ta còn có thể diện gì ở trước mặt Lục Giai Giai nữa.
Dập đầu với cha Lục và mẹ Lục cũng thôi đi, tốt xấu gì cũng là trưởng bối nhưng nhà họ Lục đông người như vậy, chỗ mà anh ta quỳ cứ như dập đầu với toàn bộ người nhà họ Lục vậy.
Lục Thảo tràn đầy mong đợi hy vọng cha Lục sẽ gọi bọn họ dậy.
Mẹ Lục lại đảo trắng mắt: “Ăn cơm hết đi, nhìn cái gì mà nhìn? Không ăn cơm thì ra quỳ chung với cô ta.”
Lục Giai Giai cũng quay đầu lại, cô nhanh tay nhanh mắt gắp một viên thịt, ăn bánh bao nóng hổi vừa thơm vừa ngon.
Mẹ Lục thấy cô thích ăn, trực tiếp bưng một cái bát đặt trước mặt cô.
Mấy đứa trẻ vô tình liếc mắt nhìn thêm vài cái.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Em bé trong bụng cô út tụi bây muốn ăn, nó nhỏ nhất.” Biên độ đảo trắng mắt của mẹ Lục càng lớn hơn.
Lục Giai Giai: “…”
Cô không gắp thịt khác mà chỉ chung tình với mỗi thịt viên trước mặt mình, gắp hết miếng này đến miếng khác.
Lục Thảo và Châu Văn Thanh bị ghẻ lạnh ở bên ngoài, hoàn toàn không có ai để ý đến bọn họ.
Lục Thảo điên cuồng nuốt nước miếng.
Bởi vì mẹ Lục không hề gọi hai người bọn họ đứng dậy nên hai người bọn họ vẫn quỳ trên đất.
Mặt đất mùa đông vừa lạnh vừa đóng băng, Châu Văn Thanh và Lục Thảo ăn mặc lại mỏng manh, hai người run như cầy sấy đứng dậy.
“Thím hai…” Lục Thảo gọi một tiếng với vẻ tủi thân vô cùng.
Mẹ Lục gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào miệng, thuận tiện đảo trắng mắt.
“Chị dâu…” Lục Thảo lại gọi Trương Thục Vân.
Kết quả vẫn không có ai để ý đến cô ta.
Cô ta gọi một vòng nhưng chẳng ai đáp lời, giống như không có sự tồn tại của hai người này vậy.
Sắc mặt của Châu Văn Thanh càng khó coi hơn, anh ta và Lục Thảo đưa mắt nhìn nhau.
Lục Thảo dứt khoát đi thẳng vào trong nhà bếp, bây giờ cô ta đang mang thai, lại còn là mùng một đầu năm, mẹ Lục cũng không thể đuổi cô ta đi được.
Cứ ăn trước đã rồi nói sau.
Châu Văn Thanh thấy Lục Thảo đi qua, anh ta cũng theo sát phía sau.
Ngửi thấy mùi thịt thơm tràn ngập trong không khí, hai mắt Châu Văn Thanh nhìn chằm chằm vào thịt.
Hai người một lòng một dạ nhìn chăm chú vào thịt, vừa ngồi xuống thì mẹ Lục đã đứng dậy.
Lục Thảo sợ nhũn cả chân.
Bà ta liếc mắt nhìn Châu Văn Thanh và Lục Thảo, sau đó quay người đi về phía phòng tây.
Lục Thảo thở phào một hơi nhẹ nhõm, chuyển một cái ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh Chuyên Đầu.
Chuyên Đầu nhe cái răng hổ nhỏ ra: “Cô còn không mau chạy đi, bà nội sắp đánh người rồi đấy.”
Lục Thảo: “!”
Cậu bé vừa dứt lời, mẹ Lục đã cầm cái chổi lông gà đi ra khỏi phòng tây.
“Thằng cả, thằng hai ném nó ra ngoài ngay cho tao.” Mẹ Lục chỉ đầu chổi lông gà vào Châu Văn Thanh.
“Rõ.” Ba anh em đã sớm chướng mắt thằng ăn bám này rồi.
Lục Nghiệp Quốc giành trước một bước nhấc chân Châu Văn Thanh lên, mà Lục Ái Quốc thì nhấc tay Châu Văn Thanh, hai người chạy bước nhỏ tới trước cửa rồi vung tay ném.
Châu Văn Thanh bị quăng mạnh ra trước cửa nhà họ Lục.
Lục Cương Quốc: “…” Sao còn giành cả việc nữa vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận