Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 592: Tôi không chịu nổi nữa rồi

Lục Giai Giai lại nói chuyện với bác gái cả Lục vài câu rồi đi.
Buổi tối, chị dâu cả nhìn Lục Thảo uống hai bát cháo, bây giờ lương thực khan hiếm, ngay cả trẻ con cũng không thể ăn nhiều, bọn họ đã ăn chực ở đây lại còn có thể ăn có thể uống như thế nữa.
Cô ta đập mạnh đôi đũa lên bát.
Đôi đũa bằng gỗ và cái bát va chạm vào nhau phát ra một tiếng coong, âm thanh này dễ nghe nhưng phối với cảnh tượng này thì lại chói tai.
Trong căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn đi.
Anh cả ở bên dưới kéo áo vợ: “Ăn cơm đi, em làm gì thế?”
“Tôi làm gì à? Tôi không chịu nổi nữa rồi.” Chị dâu cả hất tay anh cả ra, cô ta quay đầu nhìn Lục Thảo: “Em chồng, cô tính khi nào mới đi hả? Cô không định bấu víu ở nơi này luôn đấy chứ? Mùng một tết cô tới tay không cũng thôi đi, giờ đã ở đây ba ngày rồi, không phải muốn chúng tôi nuôi cô mãi đấy chứ?”
“Không, cũng không phải là nuôi mỗi mình cô thôi đâu, mà còn phải nuôi đối tượng của cô, cả gia đình này phải nuôi các cô!”
Lục Thảo vẫn giống như bình thường chẳng ho he tiếng nào, cúi đầu ăn cơm trong bát.
Châu Văn Thanh cũng chẳng nói gì.
Chị dâu cả đầy một bụng tức giận, cô ta cười lạnh: “Lúc đầu cô phá hỏng danh tiếng của cái nhà này, là cô vừa khóc vừa gào lên đòi gả cho Châu Văn Thanh, chúng tôi có cản thế nào cũng không được, cô nói cả đời này cô không hối hận, bây giờ ngược lại gả đi rồi còn chạy về nhà mẹ đẻ ở là sao hả?”
Lục Thảo vẫn không nói gì, nhưng người khác cũng không nói gì.
Chị dâu cả giống như đang độc tấu một mình, cô ta cảm thấy mình giống như thằng hề vậy.
Mấy người nhà họ Lục này rõ ràng đang bao che cho Lục Thảo, cô ta đứng dậy: “Đúng là không thể nào chịu nổi được nữa, đến bây giờ cả cái nhà này cũng không đưa ra được một phương án giải quyết, nếu như tôi nhẫn tâm hơn thế thì mùng một đầu năm đã đuổi bọn họ ra ngoài rồi. Bây giờ cũng hay rồi, vào ở là không đi luôn, ngày nào cũng quét tí đất, nhặt tí củi, không phải các cô còn muốn kêu tôi hầu hạ cô ở cữ đấy chứ, tôi ở nhà mẹ đẻ các cô để đặc biệt quản loại chuyện ghê tởm này sao?”
Chị hai cũng u ám nói: “Đúng đó, nên giải quyết thế nào thì sớm nói ra đi, danh tiếng trong nhà đã nát thành cái dạng gì rồi, đã sắp thành trò cười của toàn thôn Tây Thủy, nếu như em chồng cứ đòi ở lại và nếu cha mẹ muốn nuôi vậy bọn con cũng không quản, nhưng nhất định phải chia nhà.”
“Nói lung tung cái gì đấy? Cha mẹ còn, sao chúng ta có thể chia nhà được?” Đôi mắt của anh hai trừng to như chuông đồng.
“Vậy anh nói đi phải làm sao hả? Nuôi Lục Thảo với Châu Văn Thanh cả đời à?” Chị dâu thứ lạnh lùng chế nhạo: “Còn không bằng anh chuyển tới nhà Lục Thảo, giúp bọn họ kiếm lương thực, nuôi sống bọn họ luôn đi, chí ít cũng không kéo chân vợ con anh, đợi Lục Thảo đẻ rồi, mẹ cũng có thể qua đó, chăm sóc cô ta ở cữ, nhưng nói trước, tôi tuyệt đối không có khả năng chăm cô ta ở cữ.”
“Đủ rồi.” Bác cả Lục nhìn thấy Lục Thảo là muốn tăng xông, mỗi lần đều vì cô ta mà gia đình bất hòa, bây giờ danh tiếng của phòng cả nhà họ Lục cũng bị cô ta phá hỏng hết rồi.
Gân xanh trên trán ông ta nổi lên: “Lục Thảo, ngày mai con với Châu Văn Thanh về nhà của hai đứa đi, cái bọn tao nên giúp cũng giúp cả rồi, còn giúp nữa thì cái nhà này tan nát mất, ngày mai mau cút đi!”
Bác gái cả Lục hơi mấp máy môi nhưng rồi vẫn ngậm lại, bà ta cũng không phải kẻ ngốc, biết cứ tiếp tục thế này thì cái nhà này thật sự sẽ tan nát.
“Mẹ…” Lục Thảo nhìn về phía bà ta với vẻ trông chờ, môi cô ta hơi run lên: “Nhà hết cái ăn rồi, con còn đang mang thai, con sẽ chết ở đó mất.”
“Vậy tại sao không cố gắng kiếm công điểm đi? Hai đứa tụi bây còn không nuôi nổi bản thân sao? Còn không phải vì lười.” Bác cả Lục không nhịn được mà hút thuốc, ông ta gõ vang cán tẩu: “Cứ hễ tụi bây có một ngày làm được sáu công điểm thì cũng không đến mức không sống được, tốt xấu gì cũng lấp được nửa cái bụng.”
“Thật không biết rốt cuộc tụi bây muốn cái gì nữa?”
Bác cả Lục lạnh lùng liếc nhìn Châu Văn Thanh: “Lúc đầu nếu mày cứ nhất quyết đòi gả cho nó vậy bây giờ phải chịu lấy!”
“Cha, mẹ…” Lục Thảo lau nước mắt.
“Gọi gì cũng vô dụng thôi, sáng ngày mai tụi bây đi đi, trong nhà không có lương thực dư thừa để cung cấp cho tụi bây.”
Bác cả Lục quay người đi ra cửa, bác gái cả Lục nghĩ rồi cũng đi theo.
Chị dâu cả và chị dâu thứ kêu các con về phòng nghỉ ngơi, bọn họ thì ở nhà bếp rửa bát và dọn đồ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận