Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 615: Thằng ba rất hữu dụng 1

“Vậy anh về phòng trước đây.” Lục Kính Quốc đi về phía phòng mình.
Tiết Ngạn vào phòng và đóng cửa lại, sau đó đặt đồ ngủ của Lục Giai Giai lên giường.
Lục Giai Giai lẩm bẩm: “Em còn tưởng anh đang ngủ chứ, cái chăn còn phồng lên này.”
Cô đảo tròng mắt, đồ kỳ cục Tiết Ngạn chắc chắn đã nghe lén cô nói chuyện, bằng không tại sao lại ngụy trang cái chăn.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn: “Là lúc em dậy không gấp chăn, anh cũng không để ý.”
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn nhanh chóng rửa chân giúp Lục Giai Giai, sau đó dùng chăn bọc lại, tiếp đó tự mình rót nước, đi ra ngoài rửa mặt xong mới về phòng.
Lục Giai Giai đợi anh lên giường rồi bò vào lòng anh: “Chồng Tiết Ngạn, anh thật tốt.”
“Ừm.” Tiết Ngạn nghĩ đến hôm nay Lục Giai Giai nói thích anh ở trước mặt Lục Kính Quốc, trong lòng lại trào lên cảm giác yêu thích.
Nhưng sau đó anh lại nói: “Anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em.”
Lục Giai Giai: “…” Tên đàn ông kỳ cục này quả nhiên nghe lén cô nói chuyện.
“Em cũng sẽ mãi mãi thích anh.” Lục Giai Giai nắm áo trên người Tiết Ngạn, đôi mắt híp lại, lại bắt đầu buồn ngủ.
Lục Kính Quốc vừa trở về, anh ta với Lục Nghiệp Quốc ở chung một phòng.
“Anh ba, không ngờ anh có thể về kịp ngày em kết hôn, em thật sự vui quá đi mất.” Lục Nghiệp Quốc cởi áo rồi leo lên giường ngủ, anh ta nhìn Lục Kính Quốc đang nằm trên giường.
Lục Kính Quốc nhắm mắt: “Anh cũng không ngờ lại có cô gái ngốc nhìn trúng em.”
“Anh chỉ đang ghen tỵ với em thôi, em đã đến tuổi đủ kết hôn theo luật rồi, còn anh đến giờ vẫn chưa kết hôn.”
“Chẳng thèm.”
“…” Lục Nghiệp Quốc nằm bên cạnh Lục Kính Quốc: “Anh ba, anh kể cho em nghe chuyện anh ở bộ đội đánh trận đi.”
Nhắc đến đánh trận là đôi mắt của Lục Nghiệp Quốc còn sáng hơn đèn pha ô tô, người đàn ông nhiệt huyết trên sa trường, bảo vệ tổ quốc.
“Có vài chuyện liên quan đến cơ mật, không kể gì mới là an toàn nhất.” Lục Kính Quốc vẫn nhắm mắt: “Thằng tư, em không buồn ngủ sao?”
“Không!”
“Anh thì có!”
“…” Lục Nghiệp Quốc rụt người vào trong chăn: “Anh ba, không phải em đe dọa anh đâu, nhưng lần này về mẹ chắc chắn sẽ xem mắt cho anh.”
Lục Kính Quốc không trả lời.
Lục Nghiệp Quốc lại gọi: “Anh ba…”
Ngủ thật rồi.
Lục Nghiệp Quốc thấy chăn của anh ta vẫn chưa đắp tử tế, duỗi tay định chèn hộ anh ta.
Ngón tay của anh ta vừa đụng vào chăn thì một sức mạnh đã đánh úp anh ta, cổ họng của Lục Nghiệp Quốc bị bóp, toàn bộ bàn tay bị giữ chặt, ánh mắt của Lục Kính Quốc rất dữ tợn.
“Anh ba…” Lục Nghiệp Quốc khó khăn nặn ra chữ.
Vẻ hung dữ trong đáy mắt Lục Kính Quốc tan ra, anh ta buồn ngủ híp cả mắt: “Là em à.”
Anh ta đá chiếc chân dài, chăn lập tức phủ lên người, nằm xuống lại ngủ tiếp.
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Anh ta run lẩy bẩy kéo chăn ra bên ngoài, chỉ sợ mình ngủ không yên phận, trong mơ bị Lục Kính Quốc bóp chết.

Lục Kính Quốc về rồi, mẹ Lục cũng không cho anh ta làm gì cả, ở bộ đội gian khổ, về nhà cũng phải từ từ hưởng thụ chứ.
“Thằng cả, đi xách một thùng nước tới đây.” Mẹ Lục dặn dò Lục Ái Quốc.
“Vâng.” Lục Ái Quốc ném cái rìu, lau mồ hôi trên trán rồi xách thùng nước đi.
Lục Giai Giai mang thai nên không làm việc, Tiết Ngạn lấy ghế xích đu ra cho cô nằm ở đó phơi nắng.
Lục Kính Quốc cũng nhàn rỗi, dứt khoát ngồi xuống bên cạnh Lục Giai Giai.
“Đã nói mang thai năm tháng rồi, sao anh thấy bụng em cũng không rõ cho lắm.” Anh ta nhìn chằm chằm vào cái bụng của Lục Giai Giai mà nhướn mày: “Chắc là con gái rồi.”
Nói đến con gái, Lục Kính Quốc nâng tầm mắt lên nhìn mặt của Lục Giai Giai.
Anh ta nghĩ đến lúc cô còn nhỏ, mềm mại như một cục bông trắng, nghĩ như thế, có một đứa cháu gái ngoại cũng không tồi.
“Em cũng cảm thấy là con gái, nhưng em cũng không đặt biệt nghĩ đến, con trai hay con gái em đều thích hết.” Lục Giai Giai thích đứa trẻ trong bụng mình cho dù là trai hay gái.
“Anh xem nào.” Lục Kính Quốc đặt tay lên bụng Lục Giai Giai.
Tuy rằng quần áo không còn mặc nhiều như trước nữa nhưng vẫn độn lên như cũ, chẳng sờ thấy được gì cả.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài có hai bà thím tới, ngoài miệng nói là tới giúp nhưng ánh mắt vẫn luôn liếc nhìn Lục Kính Quốc.
Mẹ Lục cũng nhìn ra được ý tới của hai người này nhưng bà ta chẳng nói gì cả.
Việc có người làm, bán đứng nhan sắc của một đứa con trai cũng không có gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận