Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 62: Chỉ có cậu còn tin tôi

La Khinh Khinh ở trong một căn phòng ngoài cùng nhất, tuy rằng căn phòng có người ở nhưng mạng nhện trên nóc nhà vẫn rất dày đặc như cũ, đi vào trong, mỗi người một gian tủ nhỏ, còn có một cái giường dài vài mét, đệm chăn của mọi người đều trải lên trên, chia ra, mỗi người tự có không gian nhỏ của mình.
Đệm chăn của La Khinh Khinh ở chính giữa giường đất lớn, cô ta đang nằm trên đó, chuyện hôm qua khiến cô ta sốt cao, hôm nay yếu ớt vô lực nên chỉ có một mình nằm trên giường bệnh.
Nằm lâu rồi, cô ta cũng biết rõ danh tiếng của mình đã bị hủy hoại. Sau đó cô ta xuống giường cầm một hộp thuốc mỡ đi ra ngoài.
Cô ta gõ nhẹ lên cửa lớn khu ở của trí thức nam, vì có hai căn phòng mà cô ta cũng không biết Lâm Phong đang ở phòng nào, nên chỉ có thể nhỏ giọng gọi: “Lâm Phong, cậu có ở đó không?
Mặt Lâm Phong sưng vù rất nặng, một cú đấm đó của Lục Nghiệp Quốc đánh không hề nhẹ, không ngờ đến tối cũng sốt nhẹ.
Hôm nay đầu óc mơ hồ nên không cùng các trí thức nam khác đi săn thú.
Anh ta nghe thấy giọng của La Khinh Khinh lập tức mở bừng mắt.
Ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ từ bên ngoài chiếu vào trong, nhưng cửa sổ không lớn, càng vào trong lại càng tối tăm.
Lâm Phong chống tay ngồi dậy nhưng lại rất nhanh đã không còn thanh âm gì nữa, anh ta tưởng mình nghe lộn, vừa định nằm xuống thì lại nghe thấy có người đang khẽ gọi: “Lâm Phong.”
Lần này anh ta không nghe lầm, Lâm Phong ngồi dậy, ôm miệng phát âm khá khó nghe: “Là trí thức La sao?”
Trong phòng bên trái truyền tới tiếng hỏi, La Khinh Khinh đẩy cửa nhẹ nhàng đi qua.
Một đám đàn ông ở chung vào mùa đông còn có khả năng có mùi lạ, càng đừng nhắc đến bây giờ đang là mùa hè.
La Khinh Khinh vừa đi vào đã ngửi thấy mùi mồ hôi chua lét và mùi chân thối nồng nặc, trong nháy mắt suýt thì nôn ra.
Cô ta vội vàng bịt mũi, lùi ra ngoài cửa, nói: “Trí thức Lâm, là tôi.”
Lâm Phong yêu thầm La Khinh Khinh lâu lắm rồi, nhưng cô ta hoàn toàn không có ý gì với anh ta cả, hôm nay cô ta khó khăn lắm mới tới thăm anh ta.
Lâm Phong kích động nói: “Trí thức La, tìm tôi có chuyện gì sao?”
Anh ta vừa định xuống giường xỏ dậy lại nhìn thấy La Khinh Khinh đi vào.
Cô ta mặc một chiếc áo hoa nhí màu gạo trắng, làn da trắng trẻo, khi che mặt trông vừa nhỏ xinh vừa lạnh lùng.
Cô ta đi vào cố gắng nhịn sự khó chịu trong lòng: “Trí thức Lâm, hôm nay tôi tới cảm ơn cậu hôm qua đã nói giúp tôi.”
“Không sao.” Lâm Phong gãi đầu.
Giọt nước mắt trong suốt lóng lánh của La Khinh Khinh lập tức rơi xuống, cô ta cúi đầu khóc nấc lên: “Không ngờ cậu vẫn tin tôi.”
Khi cô ta khóc đôi mắt long lanh tràn đầy vẻ vô tội, lúc cười thì lại vừa dịu dàng vừa đáng thương, trái tim của Lâm Phong lập tức bị đâm đến đau đớn: “Đương nhiên tôi tin cô rồi, trí thức La, tôi biết cô không phải người như vậy.”
Lâm Phong nói xong mặt mình đã đỏ trước, nhưng một giây sau trên gương mặt lại truyền tới đau nhức, anh ta xuýt xoa một tiếng, mặt mày nhăn nhó.
“Đều là lỗi của tôi, nếu không phải vì tôi thì cậu cũng sẽ không thành ra như vậy.” La Khinh Khinh lấy thuốc mỡ của mình ra, cúi đầu: “Bây giờ tôi chỉ có thể mang cái này tới cho cậu, những cái khác tôi cũng không mua nổi, thật xin lỗi.”
“Không cần nói xin lỗi, đây hoàn toàn không phải lỗi của cô, rõ ràng là mấy người đó cố tình giấu diếm.” Lâm Phong nện một đấm xuống giường, cả người đã sớm bị mê hoặc đến mất não: “Lúc đầu Châu Văn Thanh làm công việc người ghi chép này lâu như vậy, chúng ta là người tới sau, Lục Giai Giai lại chưa từng nhắc tới với chúng ta, ai biết vị trí đó là của cá nhân đâu.”
“Việc đã đến nước này cũng chỉ có cậu còn tin tôi, bọn họ cũng không nghe tôi giải thích.” La Khinh Khinh cắn môi: “Tôi muốn công việc nhẹ nhàng hơn một chút là vì tôi là trẻ sinh non, từ nhỏ cơ thể đã khá yếu, không làm được việc quá nặng nhọc, nhưng cảnh tượng hôm đó anh cũng thấy rồi đấy, tôi chỉ có thể chấp nhận bản thân…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận