Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 623: Chẳng hiểu sao lại gây sự

Bàn tay to của Tiết Ngạn chạm vào gáy cô: “Em đừng quản làm gì, anh ta sẽ tự giải quyết.”
“Ai lo cho anh ấy chứ.” Lục Giai Giai chớp mắt hóng hớt: “Nhưng em thấy đối phương cũng hơi vô lại đấy, vậy mà lại tới nhà mình đúng hôm anh tư kết hôn.”
Cô nằm lên chăn: “Ngược lại em có hơi mong chờ rốt cuộc chị ba tương lai của em trông thế nào?”
“Quản anh ta làm gì?” Tiết Ngạn nhíu mày: “Em nghĩ đứa con trong bụng trông thế nào trước đi.”
Lục Giai Giai: “…”
Đến trưa ăn cơm, Lục Thảo và Châu Văn Thanh lại tới.
Mẹ Lục cố gắng không để sắc mặt mình lạnh đi, bác gái cả Lục thì lúng túng muốn kéo Lục Thảo rời đi.
Cô ta giãy dụa: “Mẹ, mẹ làm gì thế? Cũng không phải bọn con không mừng quà, anh ta kết hôn, bọn con không thể tới sao?”
“Bây giờ danh tiếng của tụi mày thế nào tụi mày còn không biết sao?”
“Cũng không thể vì danh tiếng kém mà bọn họ không nhận người thân chứ.” Lục Thảo ngửi thấy mùi thơm trong sân, vừa nói chuyện là chảy nước miếng, cô ta lau khóe miệng.
Bữa cơm này cô ta nhất định phải ăn, trừ phi nhà họ Lục không cần không khí vui mừng, cứ nhất định hôm nay phải xung đột với cô ta.
Dù sao mặt mũi của cô ta cũng đã mất sạch từ lâu rồi, có gì mà phải sợ, nhưng nhà họ Lục dám cãi nhau với cô ta vào ngày tốt như vậy sao?
Lục Thảo chuồn thẳng vào nhà họ Lục, bác gái cả Lục không kéo lại được, mà Châu Văn Thanh thì đã tìm được một chỗ ngồi vững vàng từ lâu.
Lần trước có hỷ sự, Châu Văn Thanh còn làm bộ làm tịch kêu Lục Thảo gắp đồ ăn cho anh ta, nhưng lần này cũng không cần thể diện nữa, tự mình đích thân ra trận, cướp đồ còn ác chiến hơn mấy bà cụ có kinh nghiệm đầy mình.
Bác gái cả Lục không có cách nào khác, chỉ có thể tự mình giao phần của Lục Thảo đó.
Thằng tư kết hôn, mẹ Lục không muốn tức giận với loại người mất não này, cứ coi như cho chó ăn đi.
Ăn cơm xong, Phương Nhu cưỡng chế gửi quà mừng, mẹ Lục chỉ có thể cười giả lả nhận lấy.
Đợi khi không thấy người nữa, bà ta mới bĩu môi, cho dù nhà họ Phương này gửi quà mừng cho nhà bọn họ thì bọn họ cũng sẽ không đáp lễ đâu.
Quả nhiên có người chạy tới trước mặt mẹ Lục hỏi: “Sao người của thôn Nam Thủy lại tới đây? Cô gái đó có quan hệ với Kính Quốc nhà các bà sao?”
Sắc mặt của mẹ Lục lập tức nặng nề hẳn đi, nhưng sau đó vẫn cười đáp: “Nào có quan hệ gì đâu? Con trai lớn nhà họ Phương là chiến hữu của con trai tôi. Trở về gửi cho nhà bọn họ một lá thư, người nhà bọn họ quá khách sáo, cảm thấy chiếm lời của Kính Quốc nhà tôi nên mới gửi quà mừng, các bà cũng đừng đoán mò, hủy hoại danh tiếng của cô gái nhà người ta.”
Bà ta cho một lời giải thích vẹn toàn, cố tình giữ lại danh tiếng của con gái nhà họ Phương, cũng coi như là nhờ vào tình đồng đội giữa con trai cả nhà họ Phương với Lục Kính Quốc trên chiến trường.
“Không phải thì được.” Những người khác thở phào một hơi.
Tiệc tùng kết thúc, dọn dẹp xong đồ, mẹ Lục mặt mày tối tăm đi đến sau lưng Lục Kính Quốc, nhéo lỗ tai anh ta: “Mày vào đây cho mẹ!”
“Mẹ, đau, tai sắp đứt rồi, con trai đau thật đấy…” Lục Kính Quốc kêu la rất thảm, đàn ông nhà họ Lục theo bản năng quay mặt đi, chỉ sợ dính đến người mình.
Mẹ Lục không nghe nổi tiếng anh ta kêu gào, giận dữ nói: “Bớt giả bộ đáng thương với bà đi, mau vào đây!”
Tiết Ngạn nhếch khóe môi, Lục Giai Giai vừa bỏ vào miệng anh một viên kẹo thì nhìn thấy anh đang vui khi thấy người gặp họa.
Cô sáp lại gần: “Em thấy anh cười trộm rồi đấy nhé.”
Lục Giai Giai cắn vỡ viên kẹo sữa, trong lúc nói chuyện mang theo một mùi sữa thơm, ánh mắt của Tiết Ngạn tối đi, hai ngón tay nhéo gáy cô, thấp giọng bảo: “Em nhìn lầm rồi.”
“…” Lục Giai Giai không phục, cô nhe răng: “Em không nhìn lầm, rõ ràng anh có cười trộm.”
“Đi thôi.” Tiết Ngạn kéo cô dậy.
Lục Giai Giai không muốn đi cho lắm, cô chỉ vào phòng mẹ Lục, đôi mắt rất sáng: “Em còn muốn nghe xem mẹ dạy dỗ anh ba thế nào nữa.”
“Không phải buồn ngủ rồi sao? Về nhà ngủ.” Tiết Ngạn nói đến chữ cuối cùng, trong lòng lại hơi dao động: “Bây giờ trên người em toàn mùi cơm, anh về nấu nước cho em tắm, tắm muộn sẽ lạnh.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi cảm thấy cũng có lý nên theo Tiết Ngạn về nhà.
Bên này, mẹ Lục đóng cửa phòng, bà ta hỏi Lục Kính Quốc: “Con có ý với cô gái nhà họ Phương đó không?”
Lục Kính Quốc đáp mà không hề do dự: “Không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận