Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 64: Sao chị lại chảy máu thế kia

Lục Thảo lập tức nhìn thấy, vừa vui khi thấy người gặp họa vừa chạy tới bên cạnh Lục Giai Giai: “Chị họ, sao chị lại chảy máu thế kia?”
Cô ta dùng áo mình lau vết thương cho Lục Giai Giai, trong quá trình còn cố tình dùng sức khiến máu chảy nhiều hơn.
Lục Giai Giai cảm thấy đau nhức vội rút ngón tay mình về, Lục Thảo thấy vết máu dính trên vạt áo nhỏ của mình, cơn buồn bực trong lòng mới tan đi vài phần.
Mẹ Lục quay đầu thấy một màn này cũng đau lòng muốn chết: “Mẹ ơi, sao lại chảy máu thế kia?”
“Không sao, bị cứa có chút thôi ạ.” Lục Giai Giai hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát gì, hai ngày trước cô còn thấy mẹ Lục bị đầu lúa mạch đâm lên cánh tay mẫn cảm, so với mấy chuyện đó cô cảm thấy mình không có gì khác thường cả.
“Cứa ra một vết to như thế còn bảo không bị sao cái gì?” Mẹ Lục bỏ gùi của mình xuống, lấy vài cái lá bên trong cho vào miệng nhai, sau đó nhổ bã ra đắp lên ngón tay của Lục Giai Giai.
Một cảm giác mát mẻ bao lên vết thương, Lục Giai Giai thấy mẹ Lục sốt ruột cũng ngoan ngoãn duỗi ngón tay ra cho bà ta bôi loạn.
Lục Thảo thấy mà nhức nhối, đi vài bước qua bên cạnh tiếp tục đào rau dại.
Ai ngờ xử lý xong ngón tay của Lục Giai Giai, cách đó không xa lại truyền tới tiếng va chạm loạn xạ.
Sau đó nghe thấy có người hét.
“Lợi rừng chạy tới kìa…”
Trên núi cây cỏ rậm rạp, ngoại trừ con đường nhỏ mà thôn dân đi ra thì khắp nơi đều mọc cỏ dại lan tràn.
Heo rừng liều mạng chạy tới, sức lớn húc vào thân cây thậm chí còn làm cành lá trên đó lắc lư nhẹ.
Nó chạy rất nhanh, lao về phía trước một cách rất bất cần đời, lông toàn thân đen tuyền, miệng còn dài hơn heo nhà một chút, cùng lúc phát ra tiếng gầm gừ răng nanh ngoài miệng còn hơi nhúc nhích, thở phì phò phả ra từng hơi.
Phía sau có một đám thôn dân nhưng heo rừng thật sự chạy quá nhanh, hoàn toàn không đuổi kịp.
Lục Giai Giai sợ co quắp, trên mặt cắt không còn một giọt máu, theo bản năng kéo mẹ Lục trốn sang một bên.
Mẹ Lục phản ứng còn nhanh hơn Lục Giai Giai, sau khi hai người trốn sau thân cây, mẹ Lục theo bản năng chặn trước người Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai thấy con heo rừng chạy về phía họ, đâm tứ lung tung, cơ thể nó vô cùng mạnh mẽ cao lớn, cây nhỏ bên cạnh trực tiếp bị húc đổ.
“Đó không phải Lục Giai Giai sao?” Trương Đào hô một tiếng.
Ba anh em nhà họ Lục lập tức nhìn qua, hốc mắt như sắp nứt ra: “Mẹ, em gái…”
Ba người tăng tốc chạy qua, đôi mắt hẹp dài của Tiết Ngạn hiện lên vài phần lệ khí, biến mất khỏi đội ngũ.
Nhưng heo rừng thật sự rất nhanh, chạy xuống núi giống như phát điên, Lục Giai Giai vội gọi đám trẻ ở phía xa: “Trốn sau cây đừng động!”
Lục Thảo nhìn thấy heo rừng chạy về phía Lục Giai Giai, đôi mắt đậu xanh sáng ngời, ngón tay xoa vào nhau đầy kích động.
Lục Giai Giai ở bên này cầm cành cây thô ở bên cạnh cho thêm can đảm, mẹ Lục cũng cầm một tảng đá ở bên.
Mười mét, năm mét, một mét…
Con heo rừng sượt qua bên cạnh hai người bọn họ, hoàn toàn không có hứng thú.
Lục Giai Giai nhìn con heo rừng lao về phía Lục Thảo với vẻ ngơ ngác.
Lục Thảo vốn đang xem náo nhiệt, kết quả heo rừng lại húc về phía cô ta, cô ta sợ hãi hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi bệt ra đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn con heo rừng lại gần từng chút một.
Nhưng con heo rừng chạy rất nhanh lại chợt phanh gấp tại chỗ cách cô ta mười mét, bởi vì vừa rồi chạy quá nhanh nên thẳng đến khi sát rạt trước mặt cô ta mới dừng lại được.
Điều càng trùng hợp hơn là răng nanh dài trước mặt con heo rừng còn đang đè lên mặt Lục Thảo, sau đó bất động.
Trong đôi mắt trừng to của Lục Thảo toàn là mặt heo rừng, cô ta thấy heo rừng bất động cũng sợ vãi tè vội bò dậy, sau đó mùi nước tiểu bay đầy trong không khí.
Lục Giai Giai cảm giác không thích hợp, nói với Lục Thảo: “Em đừng cử động!”
Nhưng Lục Thảo hoàn toàn không nghe lời cô, trong lòng chỉ có một suy nghĩ đó là chạy trước đã.
Lục Giai Giai không cho cô ta nhúc nhích hoàn toàn là muốn hại chết cô ta.
Cô ta gắng gượng chạy tệp tễnh, cuối cùng thậm chí là bò.
Lục Thảo chạy cách con heo rừng được khoảng mười mét thì con heo lại bắt đầu nhúc nhích, hình như nó đã tỉnh táo lại, thở phì phò hai tiếng rồi lại chạy về phía Lục Thảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận