Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 646: Bạch Đoàn vào hộ khẩu 1

Bà ta nghĩ: “Tên vẫn chưa đặt, qua vài ngày nữa phải đi nhập hộ khẩu, cháu nói xem cháu tên thế nào mới hay, cũng không thể gọi là Bạch Đoàn được.”
Bạch Đoàn ưm ưm hai tiếng.
Nó còn nhỏ, ngoại trừ khóc ra thì chỉ có thể phát ra âm tiết đơn giản.
“Hay là tên Cẩu Thặng cho dễ nuôi đi.”
Bạch Đoàn cũng không hiểu, tay chân vung loạn tiếp tục ưm ưm.
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Cẩu Thặng, cái tên ngày nghe cũng quá dễ nuôi rồi.
Cô biết mẹ Lục chỉ đang nói đùa nhưng vẫn kinh hồn bạt vía: “Cái này khó nghe quá, khó nuôi thì khó nuôi, con với Tiết Ngạn vẫn nuôi được.”
Bạch Đoàn đá chân, mắt cậu bé đã có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người, đôi mắt đảo đi nhìn chằm chằm vào mẹ Lục.
“Sao mẹ nỡ đặt thế chứ.” Mẹ Lục vỗ Bạch Đoàn dỗ dành: “Cái tên này vẫn phải để ông Tiết đặt, ông ấy có văn hóa, chúng ta cũng đừng giành của ông ấy. Thành phần của nhà họ Tiết đã tốt lên rồi, lại có cháu trai, người già rồi tâm trạng sẽ khác, chắc chắn muốn tự mình đặt tên cho Bạch Đoàn, sở dĩ lâu như vậy không nói chắc chắn là sợ các con không vui.”
“Có gì đâu ạ? Con đặt tên dở lắm, còn không bằng để cha chồng đặt.” Lục Giai Giai ngồi dậy: “Đẻ lâu như thế rồi, con vẫn chưa nghĩ ra nổi tên của nó, chỉ nghĩ để Tiết Ngạn với cha chồng đặt.”
“Oa oa oa!” Bạch Đoàn há miệng gào lên.
Có khả năng ở trong bụng dinh dưỡng quá tốt, trẻ con trong thôn cũng không khóc vang bằng nó, chỉ cần vừa khóc đã có khí thế bật tung nóc nhà.
Mẹ Lục vỗ nó hai cái dỗ dành, nó khóc càng vang hơn, chỉ có thể đặt nó xuống xem có phải lại tè rồi không.
“Vừa mới thay tã xong, sẽ không tè nữa đấy chứ?” Mẹ Lục đặt Bạch Đoàn lên giường: “Thằng nhỏ này có thể ăn có thể tè, tương lai cũng là một người có sức.”
Mẹ Lục mở tã ra, sững sờ: “Cũng không tè.”
“Chắc là đói đấy mẹ.” Lục Giai Giai bế lên.
Bạch Đoàn vừa vào lòng Lục Giai Giai đã không khóc nữa, nó nhìn cô chằm chằm.
Lúc vừa mới mở mắt, đôi mắt rất nhỏ, bây giờ mắt càng lúc càng to, còn thường xuyên đảo như hạt nho đen.
Cho cậu bé bú sữa cũng không ăn, cứ để Lục Giai Giai bế.
“Thằng nhóc thối còn biết kén chọn.” Mẹ Lục vỗ nhẹ lên mông Bạch Đoàn.
Cha Tiết gánh nước về, mẹ Lục kêu ông ta đặt tên cho cháu.
“Để tôi đặt?” Đôi mắt của cha Tiết sáng ngời.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Ông là ông nội nó, ông không đặt thì ai đặt? Tối nay về nhà nghĩ cẩn thận, qua hai ngày nữa phải nhập hộ khẩu rồi.”
“Bà đợi chút.” Cha Tiết vội vàng rời đi.
Đợi khi trở về, tay đã cầm một tờ giấy, trên giấy viết chi chít toàn là tên mà ông ta đặt, nhưng bị gạch đi rất nhiều, chỉ còn lại vài cái: “Bà kêu Giai Giai xem, xem có thích hay không?”
“Đều là ông đặt hết à.” Mẹ Lục nhìn nhưng chữ mà bà ta biết không nhiều, mới nói: “Vừa rồi Giai Giai nói chuyện đặt tên cứ để ông quyết định, ông cảm thấy tên nào hay?”
“Mới đầu để hưởng ứng quốc gia, nghĩ Đông Dương rất tốt, là mặt trời mọc lên ở phía đông, nhưng cảm thấy Minh Hi này cũng rất dễ nghe, đây là hy vọng của tương lai nhà họ Tiết chúng tôi, về phần Thừa Thụy, tượng trưng cho cát tường sắp tới rồi, cũng ngụ ý đứa trẻ đại phú đại quý, còn có cái này nữa…”
Cha Tiết nói liến thoắng một đống, mẹ Lục cảm thấy cái tên nào cũng rất hay, bà ta nhíu mày: “Mấy cái này, ông coi trọng cái nào nhất?”
Cha Tiết nghĩ ngợi rồi thấp giọng đáp: “Đông Dương, mặt trời mọc ở đằng đông, ngụ ý tổ quốc chúng ta sẽ càng ngày càng tốt, tất cả mọi người cũng sẽ càng ngày càng tốt.”
“Tên rất hay, nhưng trùng tên với Tiết Dương rồi, cháu trai làm sao có thể trùng tên với chú út được, dễ tổn thọ lắm, hay là gọi Thừa Thụy đi.” Mẹ Lục đề nghị.
“Đúng, tôi quên mất chuyện này đấy, hay là tên Thừa Thụy đi vậy, bà nói với Giai Giai trước, xem con bé có thích không.”
“Cái tên này dễ nghe, sao con bé có thể không thích chứ?”
Tên của Bạch Đoàn đã được thuận lợi đặt như thế.
Thừa Thụy, điềm báo trước cát tường, Bạch Đoàn quả thật sinh vào giai đoạn quốc gia nhanh chóng phát triển.
Lục Giai Giai cũng rất thích cái tên này, ngụ ý là hy vọng vào một thời đại mới: “Tiết Thừa Thụy, Bạch Đoàn, con cảm thấy thế nào?”
Bạch Đoàn đang hút từng ngụm sữa to, cậu bé lớn lên tốt, mỗi lần uống vừa nhanh vừa vội, có đôi khi sẽ ưm ưm hai tiếng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận