Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 647: Bạch Đoàn vào hộ khẩu 2

Giành ăn như thế cũng không biết giống ai, Lục Giai Giai hơi dừng lại…
Ừm… quả thật giống một người.
Cách ngày Tiết Ngạn đi lên công xã nhập hộ khẩu, đứa nhỏ Tiết Thừa Thụy cũng thành người có thân phận.
Lục Giai Giai liên tiếp nằm trên giường bảy, tám ngày, thời tiết nóng, tóc cũng gần bết lại với nhau, cô không thể chịu nổi được nữa, chọn gội đầu vào giữa trưa nóng nhất.
Cha Tiết đi làm, Tiết Ngạn ở nhà, trong khoảng thời gian này Lục Giai Giai cũng không hề ra khỏi cửa, không bị nhiễm gió, trước khi cô gội đầu đặc biệt tìm mấy cái khăn bông, có thể lau khô tóc nhanh nhất có thể.
Cô được nuôi dưỡng tốt, lại đẻ nhanh, mấy ngày này hồi phục không tồi, cúi người nhanh chóng gội xong đầu, lúc này mới thở phào một hơi.
Cô vốn muốn tắm nhưng mẹ Lục không cho cô tắm sau nửa tháng nữa.
Tiết Ngạn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, vừa đợi Lục Giai Giai gội xong đầu đã đưa khăn bông qua, lại sợ cô lau không khô nên dứt khoát tự mình ra tay.
Lục Giai Giai lau khô tóc, sờ mái tóc suôn mượt của mình, lúc này mới cảm thấy sống lại.
Bạn nhỏ Tiết Thừa Thụy nằm trên giường a a hai tiếng, Lục Giai Giai không đi qua mà cầm lược định chải tóc, bớt cho Bạch Đoàn cảm thấy lạnh.
Bạch Đoàn đạp chân nhỏ, há miệng định khóc.
Tiết Ngạn: “…”
Anh duỗi tay bế đứa trẻ lên, đứa nhỏ tiếp tục khóc.
Tiết Ngạn cũng không chiều nó, ngược lại anh dỗ thì dỗ, khóc là vấn đề của Bạch Đoàn.
Khóc mệt rồi thì ngủ, ngủ rồi anh sẽ thả vào trong nôi, liền mạch lưu loát.
Lục Giai Giai lau xong tóc ngồi lên giường, thuận tay cầm một quyển sách lịch sử lên đọc.
Tiết Ngạn sải cặp chân dài bước tới.
Lục Giai Giai không đi giày, mùa hè nóng nên dứt khoát mặc một chiếc quần ngủ mỏng, độ dài chỉ đến cẳng chân.
Tiết Ngạn giơ tay nhéo mắt cá chân trắng trẻo của Lục Giai Giai: “Anh xem còn sưng không.”
Lúc Lục Giai Giai mang thai chân sưng lên, nhưng sau khi đẻ xong cũng bắt đầu cải thiện, bây giờ trên cơ bản đã tốt hơn rồi.
Lục Giai Giai cảm thấy có hơi ngứa, cô rụt chân: “Không sao.”
Chân cô dùng sức, không rụt được về, Lục Giai Giai dời tầm nhìn khỏi sách, thấy Tiết Ngạn đang nhìn thẳng vào cô.

“…” Mặt Lục Giai Giai đỏ bừng: “Vẫn chưa ở cữ xong mà.”
“Hôn trước một cái.” Tiết Ngạn nhanh chóng cầm tay Lục Giai Giai, vừa dùng sức đã ném sách lên giường.
Trên người anh nóng đến dọa người, lúc hôn vừa mạnh vừa vội, Lục Giai Giai chê đau, vừa vùng vẫy, ngón tay đã bị đè xuống.
Tiết Ngạn rất cường thế đan năm ngón tay vào ngón tay cô, ngón tay của cô gần như không còn sức lực, nhưng gân xanh trên cánh tay của đối phương lại hơi nổi lên.
Bạch Đoàn từng chút một lớn lên thành cục bông trắng muốt chân chính, đôi mắt đảo tròn như hạt nho đen, gương mặt nhỏ trắng trẻo hơi phồng lên, bàn tay nhỏ nắm lại, nhìn thấy Lục Giai Giai là cười.
Ngày nào Lục Giai Giai cũng chơi với nó, có đôi khi không chơi với nó, nó còn biết dẩu môi tủi thân.
Đặc biệt là khi Tiết Ngạn về, anh bế nó, nó chỉ cần vừa ngửi thấy mùi là đã bĩu môi, quay đầu khắp nơi tìm Lục Giai Giai.
Không tìm được thì khóc, khóc còn rất to.
Tiết Ngạn làm bộ làm tịch dỗ dành, vừa vỗ vừa đung đưa, đợi Bạch Đoàn khóc mệt rồi lại bị thả vào trong nôi.
Lục Giai Giai ăn cơm xong về phòng, thấy Bạch Đoàn đã ngủ, cô bảo: “Anh đi ăn cơm trước đi, để em trông con là được.”
“Nó vừa mới tè, lát nữa khóc, em cứ vỗ nó là được, không cần bế nó đâu.”
“…”
Lục Giai Giai vừa ăn cơm no xong, cô sợ đánh thức Bạch Đoàn nên rón rén nhẹ nhàng ngồi lên giường.
Cô cầm quạt phe phẩy, ở cữ xong đúng là sảng khoái thật, cũng không cần nhịn nóng đi ngủ nữa.
“Ưm ưm.” Bạch Đoàn không biết tỉnh từ khi nào, mắt nhìn xung quanh.
Nhưng vì tuổi còn nhỏ nên cậu bé chỉ có thể nhìn rõ ở khoảng cách rất gần.
“Có phải đói rồi không?” Lục Giai Giai lại gần cậu bé và hỏi.
Bạch Đoàn nghe thấy tiếng của Lục Giai Giai, mím môi lộ ra vẻ mặt định khóc.
Cô vội vàng bế đứa trẻ lên, Bạch Đoàn lại bú sữa như lang thôn hổ yết, ăn no rồi thì ưm ưm trong lòng Lục Giai Giai, ngoan ngoãn như nắm cơm khiến người yêu thích.
Bên Lục Kính Quốc cũng không thái bình cho lắm, có hai chiến hữu đã bị thương, anh ta đi qua xem thế nào.
“Đoàn trưởng.” Trên trán Phương Cương bị mảnh đạn xẹt qua, đang tiếp tục quan sát, anh ta thấy Lục Kính Quốc đi qua, nằm trên giường bệnh thở dốc.
Lục Kính quốc hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Vẫn cần phải quan sát tiếp.”
Phương Cương nằm trên giường, nói với vẻ vô lực: “Sinh tử do mệnh.”
Lục Kính Quốc nhíu mày: “Cái gì mà sinh tử do mệnh, anh ở đây yên tâm chữa trị đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận