Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 665: Dẫn Đại Sơn về, ngày mai chia nhà

Người trong thôn nam lo bên ngoài, nữ lo bên trong, mỗi ngày Lục Cương Quốc ở bên ngoài làm việc nặng nhọc, trở về không còn sức lực, lại không được ăn no nên chỉ có thể ngả đầu ngủ. Ngày hôm sau lại tiếp tục làm việc nặng, cũng không có thời gian rảnh rỗi, hoàn toàn không quản được các con.
Lại thêm nạn đói, người nào cũng muốn được sống.
Cho dù phát hiện ra không đúng, chửi Điền Kim Hoa một trận nhưng cô ta hoàn toàn không thay đổi, cho nên bốn đứa trẻ đều bị cô ta ảnh hưởng.
Nếu không phải bà ta cưỡng chế không chia nhà, đè ép Điền Kim Hoa thì chỉ sợ bây giờ bốn đứa trẻ đã sớm bị nuôi hỏng rồi.
Bà ta đã sớm nói phải lấy một người vợ có nhân phẩm đoan chính, nhìn nhà thằng cả mà xem, con cái nuôi ra đều thông minh khôn khéo giống Trương Thục Vân, đặc biệt là Lục Hoa.
Truy tận gốc rễ, vẫn là lúc đầu anh ta cứ đòi lấy Điền Kim Hoa.
Bây giờ có kết quả này cũng chỉ có thể nói tự làm tự chịu, mẹ Lục nghiến răng: “Dẫn Đại Sơn về, ngày mai chia nhà!”
Già rồi già rồi, bà ta không muốn quản nữa, còn nữa, thời cuộc cũng sắp trở nên tốt hơn rồi, dựa vào tạo hóa của bản thân đi vậy.
Chỉ cần có năng lực sẽ không chết đói.
“Đi thôi, đừng đánh nữa, bọn họ không đáng để con cược một mạng đâu.” Mẹ Lục nói xong lại nhìn về phía mẹ Điền đang vỗ đùi và Điền Quang Tông bị đánh chảy máu đầu: “Mấy cái thứ lòng dạ đen tối các người nhốt con gái mình trong phòng đến chết, Đại Sơn cũng bị dọa đến ngu dại rồi, là các người tham tài sát hại tính mạng người khác, có bản lĩnh thì lên thị trấn mà báo án.”
Đánh nữa sẽ chết người, chó cùng rứt giậu thì phiền lắm, mẹ Lục nói với Lục Ái Quốc: “Cõng Đại Sơn về nhà, chúng ta đi.”
Lục Ái Quốc nhìn tử trạng của Điền Kim Hoa trong phòng mà nhíu mày, Trịnh Tú Liên đang che mắt của Đại Sơn, không cho cậu bé với Điền Kim Hoa đối diện nữa.
“Đi.” Lục Ái Quốc bế Đại Sơn lên, phát hiện ra cậu bé rất gầy, rốt cuộc cũng là đứa trẻ mà mình nhìn đến lớn, anh ta thở dài một tiếng.
Trịnh tú Liên đi ra khỏi cửa, liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa trên giường rồi lại nhìn Lục Hảo đã khóc đến đỏ hoe mắt.
Cô ta đi lên bế đứa trẻ: “Chúng ta đi thôi.”
Lục Giai Giai vốn cũng muốn qua giúp nhưng lại bị Tiết Ngạn kéo về, vừa rồi có mấy người phụ nữ qua đây nhìn đều sợ hét chói tai.
Buổi tối cô chắc chắn sẽ gặp ác mộng.
Tiết Ngạn thấp giọng nói: “Đừng đi, rất đáng sợ.”

Trong đầu Lục Giai Giai lóe lên một cảnh tượng quỷ dị, cô dừng bước chân, cố hết sức để bản thân không nhìn vào trong cửa.
Người nhà họ Lục rời đi, Tiết Ngạn theo ra ngoài, anh đón lấy Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn có khả năng phát hiện ra bầu không khí không đúng, nó nằm tựa lên vai Tiết Ngạn mà không nhúc nhích.
“Thằng tư, tìm bác sĩ trong thôn chúng ta qua đây.” Mẹ Lục dặn dò.
Đi được nửa đường, bà ta nói với Lục Giai Giai: “Ngày mai chia nhà con cũng tới đây đi, có một phần của con.”
Lục Giai Giai sững sờ, lắc đầu: “Bỏ đi, phần của con thì không cần đâu.”
Cô đã gả đi rồi, nếu trở về chia một ít tiền đó sẽ khiến gia đình đại chiến, không đáng bao nhiêu.
“Mẹ, lúc đầu khi người đó chiếm cơ thể của con cũng đã chiếm lời của gia đình mình, tuy không phải là con làm nhưng trong mắt tất cả mọi người đều là con.” Lục Giai Giai thấp giọng: “Con biết bây giờ trong nhà rất phức tạp, chỉ cần mẹ sống tốt là được, hay là phần của con để cho mẹ đi, mẹ cứ giữ lại, ăn thêm ít đồ ngon, lại mua thêm ít quần áo mà mặc.”
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Mẹ Lục nước mắt tung bay.
Bạch Đoàn nghe thấy tiếng vội quay đầu qua nhìn, Lục Giai Giai vô tình liếc thấy đôi mắt to vô tội của con trai, rồi lại nhìn mẹ ruột đang cay xè mắt.
Ngược lại Tiết Ngạn vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh.
“…” Lục Giai Giai đỡ vai của mẹ Lục: “Vẫn được, vẫn được ạ.”
“Con gái mẹ đúng là hiếu thuận.”
“…”
Đến nhà, Đại Sơn vẫn không có phản ứng gì như cũ, giống như đã mất đi toàn bộ thần trí, ngồi ngây người ở đó.
Bác sĩ ở phòng khám xem xét tình hình của Đại Sơn, nhíu mày bảo: “Theo như các người nói thì chắc hẳn thằng bé đã chịu kích thích rất mạnh, theo bản năng khóa chặt bản thân lại, bệnh cơ thể có thể nhìn ra được nhưng bệnh về mặt tinh thần lại có vấn đề lớn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận