Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 671: Bọn họ hại con bị câm sao

Sau đó cậu bé đi ra ngoài băm cỏ cho gà ăn, cũng giúp Trịnh Tú Liên làm việc lặt vặt.
Trịnh Tú Liên nhìn thấy Đại Sơn vô cùng ngoan ngoãn, trong lòng lại thở dài một tiếng.
Đứa trẻ có thể thay đổi lớn như vậy trừ phi là chịu tổn thương tỉ lệ thuận, ép cậu bé phải thay đổi.
Trịnh Tú Liên nói: “Mẹ với cha con đã kết hôn, mẹ chính là mẹ kế của con, con gọi mẹ là mẹ cũng được, gọi mẹ là dì cũng được.”
Đại Sơn cụp mắt, gật đầu.
“Đại Sơn, sao con không nói chuyện?” Trịnh Tú Liên phát hiện ra không đúng, lúc trước cậu bé không nói chuyện cô ta còn tưởng là vì chịu kích thích quá lớn nên không muốn nói chứ.
Đại Sơn hé miệng nhưng không phát ra được một tiếng nào, Trịnh Tú Liên đặt cái áo trong tay xuống rồi đi lên, cô ta vội vàng nhìn cổ họng của Đại Sơn: “Có phải con không thể nói chuyện không?”
Nước mắt của Đại Sơn lập tức rơi xuống, cậu bé gật đầu.
“Bọn họ hại con bị câm sao?” Đại Sơn lắc đầu.
Trịnh Tú Liên vội vàng dẫn Đại Sơn tới phòng khám thôn.
Bác sĩ nam nhìn tình hình: “Có khả năng là tác dụng tâm lý, tôi thấy bây giờ không khám ra được, các cô cũng không cần lên thị trấn đâu, trên thị trấn cũng không khám ra được, chỉ có thể từ từ hồi phục trong cuộc sống thôi.”
Lục Giai Giai cách vài ngày mới biết Đại Sơn không thể nói chuyện, cô đặt sách toán học xuống, nói với mẹ Lục: “Mẹ, bây giờ Bạch Đoàn càng ngày càng nặng rồi, mẹ đã dỗ nó cả một buổi sáng, buổi chiều cứ để con trông nó cho, mẹ từ từ nghỉ ngơi đi.”
“Thế này có gì mà mệt?” Mẹ Lục cầm bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn: “Chỉ chăm sóc có một đứa trẻ, cũng không cần đi làm.”
“Đánh đổi nhiều tinh lực cũng mệt mà.” Lục Giai Giai đóng nắp bút máy lại, sắp xếp lại sách vở.
“Con bé ngốc nhà con, mẹ có phải mẹ con không?”
“Mẹ là mẹ con…”
“Mẹ là mẹ con, mẹ làm gì không phải là con làm, mẹ trông trẻ một buổi sáng không phải chính là con trông con một buổi sáng hay sao?” Mẹ Lục nói với ý vị sâu xa: “Con nói con đã trông trẻ một buổi trưa, buổi chiều cứ từ từ nghỉ ngơi đi.”
Lục Giai Giai: “…”
Cả ngày cô ở nhà ngoại trừ học ra chính là thi thoảng nấu cơm.
Đến tháng thứ chín, Lý Phân về nhà đợi sinh, mẹ Lục cũng chuyển về, đặc biệt đợi con dâu thứ tư đẻ.
Bạch Đoàn đã được tám tháng, có thể ngồi trên giường một mình, hai ngày gần đây vừa học được cách bò, nó nổi hứng bò qua bò lại trên giường, qua một lúc cũng không nghỉ.
“A.” Bạch Đoàn thấy Lục Giai Giai đọc sách không để ý đến mình nên chống hai tay bò đến chân cô, vất vả lắm mới tìm được vị trí rồi ngồi lên.
Vì thế một cái đầu nhỏ lởm chởm tóc thò ra từ trong lòng Lục Giai Giai, hai cá má núng nính rung lên, cậu bé ngồi xuống cùng đọc sách với Lục Giai Giai.
Bạch Đoàn chớp mắt nhìn vài giây cũng không nhìn hiểu được, bàn tay nhỏ đập lên mặt sách: “A.”
Sau đó cậu bé ngẩng đầu lên mở đôi mắt to nhìn Lục Giai Giai.
“Sao con lại nghịch như thế nhỉ?” Lục Giai Giai đặt cây bút ra xa, duỗi tay nắn má Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn cười khanh khách sau đó rúc đầu vào lòng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cũng không học nữa, cô dùng sức bế Bạch Đoàn lên rồi hơi dừng lại, vỗ nhẹ vào mông Bạch Đoàn: “Thật sự càng ngày càng nặng.”
Bạch Đoàn mím môi, đối diện với giường kêu a a, khiến Lục Giai Giai phải chơi với cậu bé thêm một lúc.
Gần đến trưa, cha Tiết tới, Lục Giai Giai giao Bạch Đoàn cho cha Tiết rồi đi vào nhà bếp nấu cơm.
Bây giờ Bạch Đoàn biết bò, cái gì cũng muốn thử, nếu không có người trông thì chỉ sợ một lúc là mất dạng.
Ở bên cạnh Bạch Đoàn nhất định phải có người.
Gần đến giờ nấu cơm cha Tiết mới qua đây chăm sóc Bạch Đoàn, thuận tiện ăn cơm luôn ở đây.
Tiết Ngạn trở về, rửa mặt rồi bế Bạch Đoàn lên.
Tám tháng, Bạch Đoàn bắt đầu cai sữa chuyển sang uống sữa mạch nha, cũng ăn một ít thực phẩm phụ như canh trứng gà.
Mới đầu Bạch Đoàn khóc, Lục Giai Giai không nỡ nên để Tiết Ngạn giúp cai sữa, cậu bé với anh toàn mắt to trừng mắt nhỏ.
Thái độ của Tiết Ngạn là nhất định phải cho Bạch Đoàn nhanh ăn dặm.
Bạch Đoàn mếu máo, sau khi đói một hai lần cũng bắt đầu uống sữa mạch nha, hôm nay Tiết Ngạn lại pha sẵn sữa mạch nha tiếp.
Anh đặt bình sữa vào lòng đứa trẻ, thấp giọng bảo: “Tự uống đi.”
Hai ngày trước còn đút cho, hôm nay thì tự mình uống. Bạch Đoàn ngồi trên giường, trong bàn tay nhỏ cầm bình sữa, vốn muốn khóc nhưng bò qua bò lại đói rồi chỉ có thể mím môi, tự cầm bình sữa uống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận