Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 679: Cô cứ đợi sự trả thù của Tiết Ngạn đi 2

Anh vỗ lên lưng cô: “Ngủ mau.”
“Ừm.” Lục Giai Giai chủ động rúc về chỗ Tiết Ngạn, khóe môi của Tiết Ngạn lặng lẽ nhếch lên.
Mụn nước trong tay La Khinh Khinh đều bị mài vỡ, cô ả sợ muỗi, trực tiếp phủ một lớp chăn mỏng lên người, Lâm Phong đốt ít lá ngải trên núi, lúc này Trâu mới ngủ thoải mái hơn được.
Qua một lúc, La Khinh Khinh thò đầu ra thở hổn hển, cô ta nhìn Lâm Phong ngủ bên cạnh, mở miệng nói: “Lâm Phong, hôm nay tôi mệt lắm, không muốn đi làm việc, việc buổi chiều anh làm giúp tôi đi?”
Lâm Phong cười lạnh: “Cô tự đi mà làm, làm không xong thì đợi bị phê bình đi, tôi thấy, nói không chừng đại đội trưởng Lục đã báo tên cô lên rồi, không qua bao lâu nữa cô sẽ tới chỗ gian khổ hơn thôi.”
La Khinh Khinh ngồi dậy, nổi giận đùng đùng: “Lâm Phong, anh đối xử với tôi như vậy sao, tốt xấu gì tôi cũng đã theo anh lâu như vậy rồi, tôi bị bắt nạt, anh không dám nói một câu nào cũng thôi đi, bây giờ còn giúp người ngoài bắt nạt tôi, anh có lương tâm không vậy?”
“Đúng, tôi không có lương tâm.” Đột nhiên Lâm Phong gào thành tiếng: “Con mẹ nó tôi nhìn trúng một đứa ngu cũng không đến mức sống thành thế này, La Khinh Khinh, cô tưởng chuyện của Lục Giai Giai đã xong rồi sao? Chẳng qua là vì bây giờ đang bận vụ thu hoạch, nhà họ Lục sợ chậm trễ sản lượng để lại nhược điểm mà thôi, đợi vụ mùa qua đi, cô cứ đợi sự trả thù của Tiết Ngạn đi.”

“Anh đang nói gì đấy?” La Khinh Khinh sững sờ: “Bọn họ đã bắt tôi làm việc mỗi ngày rồi, vụ mùa xong còn kêu tôi đi gánh phân, lại còn muốn trả thù tôi nữa, ngược lại tôi muốn xem bọn họ trả thù kiểu gì?”
Lâm Phong cười ha ha: “Đúng, đương nhiên cô không cần lo lắng quá rồi, cùng lắm chỉ là chịu khổ chịu mệt mà thôi, nhưng tôi thì khác, con mẹ nó ai kêu cô là vợ tôi.”
La Khinh Khinh không hiểu, cô ả tranh cãi: “Bọn họ có thể làm gì được?”
Lâm Phong kiềm chế thôi thúc muốn vả cô ả một cái, anh ta trở mình, tiếp tục ngủ trưa.
La Khinh Khinh lại không sao ngủ được.
Vụ thu hoạch kết thúc, Lục Giai Giai cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, mẹ Lục làm một bàn đồ ăn ngon, gọi cha Tiết và cha Lục tới từ từ bồi bổ.
Phía bên Lục Ái Quốc cũng đang ăn cơm, Thạch Đầu hỏi: “Mẹ, khi nào chúng ta mới ăn thịt vậy ạ?”
“Không có thịt thì ăn thịt cái gì? Con xem nhà ai có thể ăn thịt đi.” Trương Thục Vân suýt chút nữa đảo trắng mắt: “Có cháo ăn đã là tốt lắm rồi, trước đây ngay cả cháo còn không có mà húp.”
Thạch Đầu lẩm bẩm: “Nhưng trước đây khi bà nội quản lý gia đình có thể ăn thịt mà.”
Trương Thục Vân cũng không tức giận, ngược lại thở dài một tiếng: “Mẹ đúng là một người lợi hại, thường còn có cô út con trợ cấp nhưng bây giờ chia nhà rồi, cô út con cũng có nhà mới, khác rồi, Thạch Đầu, đây mới là cuộc sống mà nhà chúng ta nên trải qua.”
Thạch Đầu cái hiểu cái không gật đầu, Chuyên Đầu lại nhìn cháo: “Con nhớ bà nội và cô út.”
“Tiểu tử tối, con chỉ muốn ăn thịt thôi.” Lục Ái Quốc vỗ lên đầu đứa con trai nhỏ.
Chuyên Đầu cười ngại ngùng.
Lục Ái Quốc nghĩ ngợi: “Đợi qua hai ngày nữa phát lương sẽ mua hai lạng thịt, gói sủi cảo cho các con.”
“Gói sủi cảo cái gì? Không đón năm mới không lễ tết, một tháng anh mới được bao nhiêu tiền thôi” Trương Thục Vân chỉ hận không thể đánh tỉnh Lục Ái Quốc: “Bây giờ thịt đắt bao nhiêu hả? Hơn nữa, hai lạng thịt có thể gói sủi cảo kiểu gì, không ăn!”
Cuộc sống trải qua túng thiếu, cho rằng còn được như trước đây hay sao? Có thể ăn no đã là tốt lắm rồi.
Phòng hai ăn không tốt bằng phòng cả, nhưng các hộ gia đình đều như thế, quen rồi cũng không có gì không thể chấp nhận được.
Ngược lại bọn họ đều nhớ đến thời gian còn chưa chia nhà.
Cách ngày, mẹ Lục xách giỏ bưng một nồi thịt gà về nhà, gọi người của ba phòng ra ngoài: “Vụ mùa vừa kết thúc, Tiết Ngạn săn được hai con gà rừng trên núi, ba phòng tụi bây chia đi, bồi bổ khí huyết.”
Trên mặt Trương Thục Vân mang nụ cười: “Mẹ, vậy mẹ thì sao?”
“Mẹ không ăn, ăn ở nhà em gái tụi bây rồi.” Mẹ Lục đợi ba phòng chia xong lại gọi ba đứa con dâu vào phòng.
Thịt cũng không thể để bọn họ ăn phí hoài được, cũng phải bỏ chút sức chứ. Mẹ Lục ngồi trên giường bảo: “Tụi bây cũng biết một khoảng thời gian trước em gái tụi bây bị đánh, nhà chúng ta cũng không phải ỷ thế bắt nạt người mà là La Khinh Khinh phá hỏng quy tắc, tư tưởng của bản thân thấp cũng thôi đi, lại còn cấu cả một đứa trẻ.”
Trương Thục Vân dừng lại, sau đó nói: “Mẹ, chúng ta có nên đánh cô ta một trận nữa không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận