Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 683: Trận tranh đấu giữa cha và con 2

Tiết Ngạn vẫn nhìn anh ta như cũ: “Nể mặt anh có con phải nuôi, tôi không ra tay tàn nhẫn với anh, nhưng vợ anh bắt nạt Giai Giai nhà chúng tôi, chuyện này không thể để yên được, dùng cách của đàn ông đánh nhau một trận đi.”
Lâm Phong thở phào nhẹ nhõm một hơi, con người Tiết Ngạn này hoàn toàn không nhìn thấu được, ngược lại đánh nhau một cách quang minh chính đại thì anh ta còn có lợi.
Tiết Ngạn vung một đấm tới, Lâm Phong giơ tay không chặn được, anh ta không có sức lớn bằng Tiết Ngạn, cũng không cao bằng anh, phản kháng vài cái đã không giãy dụa được nữa.
Tiết Ngạn đánh lên mặt anh ta hai đấm, thẳng đến khi mặt Lâm Phong sưng vù mới dừng tay, nghĩ đến vảy máu trên mặt Lục Giai Giai, Tiết Ngạn lại gào anh ta một cái.
Thấy trên mặt anh ta tóe máu, lúc này Tiết Ngạn mới hài lòng, đứng dậy rời đi.
Khi anh về nhà, Bạch Đoàn đang uống sữa mạch nha, Lục Giai Giai đang ở bên cạnh đọc sách, ánh nhìn của Tiết Ngạn lập tức trở nên ôn hòa.
Lục Giai Giai thấy anh về mới mở miệng hỏi: “Anh đã mấy ngày chưa học rồi đó, mau học đi, một năm nữa là thi đại học rồi.”
Bạch Đoàn uống sữa, phát ra tiếng ưm ưm.
Uống no rồi, Lục Giai Giai lại đút ít bột cho cậu bé, sau đó xốc nách cậu bé giúp đứng dậy: “Con trai, luyện đi đường một chút đi.”
Chân nhỏ của Bạch Đoàn tiến lên từng chút một, tuy rằng đi chậm nhưng cũng tiến được một tí, đi một lúc, cậu bé cho ngón tay vào miệng gặm, đôi mắt long lanh nhìn Lục Giai Giai.
“Mệt rồi, vậy nghỉ một lúc đi.” Cô đặt Bạch Đoàn lên chiếu nhưng đứa trẻ không muốn ngồi đó mà bò vào lòng Lục Giai Giai, lại cùng đọc sách với cô.
Lục Giai Giai đã quen xoa cái đầu nhỏ của Bạch Đoàn, có đôi khi thậm chí còn đọc thành tiếng, mỗi lần đọc một câu là Bạch Đoàn đều a một tiếng.
Cô xoa cục bông vừa mềm vừa thơm trong lòng, hôn chụt một cái.
Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười, bàn tay nhỏ đặt lên sách của Lục Giai Giai.
Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn nhìn xuống, tầm nhìn từ từ dời đến chỗ của Lục Giai Giai: “Hôm nay anh đi dạy dỗ Lâm Phong.”
“Hả?” Lục Giai Giai ngẩng đầu.
“La Khinh Khinh bắt nạt em, là anh ta không quản tốt vợ mình, hiển nhiên anh phải dạy dỗ anh ta một chút rồi.”
“… Anh không bị thương chứ?” Lục Giai Giai vội vàng hỏi.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Bụng bị đánh một cái.”
Đôi mắt của Lục Giai Giai nhanh chóng trừng to, bế Bạch Đoàn trong lòng đặt lên chiếu, sau đó đi đến trước mặt Tiết Ngạn, tay định vén áo anh lên: “Để em xem.”
Bạch Đoàn ngồi trên chiếu, cậu bé không biết tại sao đột nhiên Lục Giai Giai lại đi nên kêu a a vài tiếng với cô.
Bụng Tiết Ngạn quả thật bị đánh một cái nhưng trên cơ bản sức lực đều bị anh triệt tiêu sạch rồi.
Lục Giai Giai vén áo lên, nhìn eo Tiết Ngạn, anh vẫn luôn làm việc đồng áng nên trên bụng có cơ bắp, nhưng bây giờ trên cơ bắp có hơi đỏ, quả thật đã bị đánh một quyền.
“Em đi lấy thuốc mỡ cho anh.” Lục Giai Giai đứng dậy định xỏ giày.
Tiết Ngạn kéo cánh tay cô: “Loại thuốc mỡ này vô dụng thôi, nghỉ ngơi một chút là được.”
“Không phải em nói năm sau sẽ thi đại học hay sao? Hôm nay anh không muốn đọc sách, em đọc cho anh nghe đi.”
Lục Giai Giai vội vàng trấn an Tiết Ngạn: “Vậy anh nằm xuống đi, hôm nay đừng hoạt động.”
“Ừm.”
Lục Giai Giai đau lòng đến mức có hơi không biết phải làm sao, đuôi mắt của cô hơi hồng lên: “Sau này anh đừng đánh nhau với người ta nữa nhé, còn cả Lâm Phong nữa, thật quá đáng, rõ ràng là lỗi của La Khinh Khinh, vậy mà anh ta còn dám đánh anh, em phải đi tìm anh ta.”
“Đừng đi, anh ta bị thương còn nặng hơn anh.” Giọng của anh hơi cao lên.
Lục Giai Giai: “…”
“Anh nghỉ ngơi một lúc, em đọc sách đi.” Tiết Ngạn thấp giọng bảo.
“Đọc lịch sử nhé.” Lục Giai Giai cầm quyển sách bên cạnh lên.
Bạch Đoàn ngồi nguyên tại chỗ một lúc, cậu bé mở to mắt nhìn Tiết Ngạn sau đó bò qua.
Cậu bé đến đó là muốn ngồi vào lòng Lục Giai Giai, Tiết Ngạn ho khan vài tiếng: “Bây giờ Bạch Đoàn càng ngày càng nặng, lại thích ngồi lên người cha mẹ, lát nữa đừng để nó bò lên người anh.”
“Đúng, đúng.” Lục Giai Giai bế Bạch Đoàn dịch sang bên cạnh, sau đó nhét con hổ vải vào lòng cậu bé: “Bạch Đoàn, cha bị thương, con ngoan ngoãn chơi hổ vải ở đây đi.”
Bạch Đoàn liếc mắt nhìn con hổ vải trong lòng rồi lại liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, mếu máo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận