Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 684: Trận tranh đấu giữa cha và con 3

Cậu bé nằm úp sấp trên chiếu, đặt con hổ vải sang bên cạnh, bất động.
Lục Giai Giai: “…”
Cô sa sầm mặt mũi, hai cha con nhà này, người này khó hầu hạ hơn người kia.
Lục Giai Giai nghĩ ngợi, vẫn bế Bạch Đoàn trong lòng, cô quay đầu nhìn Tiết Ngạn: “Em nhất định sẽ ôm nó thật chặt, không để nó bò lung tung, chắc chắn sẽ không đụng vào người anh đâu.”
Tiết Ngạn: “…”
Cô bế Bạch Đoàn trong lòng, ngoài miệng dỗ Tiết Ngạn.
Bạch Đoàn cũng ngoan, dựa vào lòng Lục Giai Giai nhìn sách cùng.
“Anh khát rồi.” Tiết Ngạn buồn bực bảo.
“Vậy em rót ít nước cho anh.” Lục Giai Giai đặt Bạch Đoàn lên chiếu, đứng dậy đi rót nước.
Bạch Đoàn ngồi nhìn Tiết Ngạn, a a hai tiếng.
Tiết Ngạn duỗi tay.
Đợi khi Lục Giai Giai ra ngoài, tay của Bạch Đoàn đang ấn lên bụng Tiết Ngạn, nhìn thấy cô còn cười rất vui vẻ.
Cô vội vàng bế Bạch Đoàn ra, nhíu mày nói: “Anh đã bị thương còn cho con ấn.”
“Không sao, nó là con trai anh.” Tiết Ngạn không có biểu cảm gì.
Bạch Đoàn còn nhoẻn miệng cười.
Một ông chồng, một đứa con trai, Lục Giai Giai thấy đau đầu quá.
Cũng may mẹ Lục ở bên ngoài nói chuyện trở về, Lục Giai Giai vội vàng giao Bạch Đoàn cho bà ta.
Mẹ Lục nhìn cháu ngoại trai môi hồng răng trắng trong lòng, đảo mắt một cái rồi đi ra ngoài.
Có người nói: “Đại Nha, bế Bạch Đoàn ra ngoài chơi đấy à, khỏi phải nói thằng nhóc nhà các bà lớn lên cũng thật ưa nhìn, cả thôn này chưa có ai trắng như nó, sạch sẽ như nó, giống cha nó lúc nhỏ quá.”
“Có gì đâu? Nhà chúng tôi đều không coi trọng vẻ ngoài, có điều, Bạch Đoàn nhà chúng tôi thông minh giống Giai Giai lúc nhỏ, còn không phải chưa đến mười tháng đã biết đi rồi sao?”
Mẹ Lục vừa nói vừa đỡ Bạch Đoàn đi hai bước: “Ôi, bà nói xem đầu óc mấy đứa trẻ nhà chúng tôi đều tốt, không có cách nào khác.”
“…”
Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười.
Mẹ Lục nắm được điểm mấu chốt: “Bà xem, mới lớn bao nhiêu đã nghe hiểu người lớn nói chuyện rồi.”
Bạch Đoàn kêu a a hai tiếng.
Không thể không nói, trong thôn thật sự không có đứa trẻ nào lớn lên đáng yêu như Bạch Đoàn.
Lục Thảo gánh nước đi ngang qua bên cạnh, cô ta nghĩ đến con trai mình.
Rõ ràng Châu Văn Thanh lớn lên cũng không tồi, nhưng cứ cố tình con trai cô ta không đẹp như con trai mà Lục Giai Giai sinh ra.
Trong lòng Lục Thảo tức tối, quay lại nhìn Châu Văn Thanh lười biếng, trực tiếp đánh cho một trận: “Cho anh không làm việc, cho anh không làm việc này!”
Châu Văn Thanh: “…” Cuộc sống này thật sự không có cách nào trải qua.

Qua một tuần, đi làm cũng không còn bận như vậy nữa, cuộc sống của thôn dân có xu hướng dần ổn định.
Lục Giai Giai lấy một con cá khô từ hầm ngầm lên sau đó mang một ít vải vụn, xách gùi đi đến nhà chị hai.
Trịnh Tú Liên vừa giặt xong quần áo trở về, Lục Giai Giai mở miệng nói: “Chị hai, con hổ vải mà em may xấu qua, chị giúp em may hai con hổ vải cho Bạch Đoàn được không?”
“Được, qua hai ngày nữa chị sẽ mang tới cho em.” Trinh Tú Liên dẫn Lục Giai Giai vào nhà.
Lục Giai Giai lấy đồ trong gùi ra: “Vậy làm phiền chị hai.”
Trịnh Tú Liên mở ra, vừa nhìn thấy một con cá cô ta đã sững sờ, vẻ mặt phức tạp: “Em gái…”
“Chị giúp em may hổ vải, em cũng không thể không cho gì được. Mấy thứ này coi như thù lao đi.” Lục Giai Giai xách gùi lên: “Em còn phải về nhà trông Bạch Đoàn nữa, em đi trước nhé.”
“Không được, chẳng qua chỉ may có hai con hổ vải thôi, làm sao chị có thể lấy một con cá của em được.”
“Thật ra đợt trước vớt được ở hồ, trong nhà vẫn còn, con người em lười biếng, ngại phiền phức, khâu một con hổ vải cũng không biết phải tốn bao nhiêu thời gian. Còn nữa, cả ngày anh hai liều mạng làm việc, không ăn chút đồ ngon thì sao mà được, chị hai, chị đừng từ chối.”
Lục Giai Giai vội vàng rời đi, cô cũng có thể nhìn ra được từ trong phản ứng của Trịnh Tú Liên rằng cô ta cũng không hề bình tĩnh giống như ngoài mặt vì chuyện lần trước.
Tiết Ngạn nghĩ xa rộng, nếu như không để bản thân bọn họ nghĩ hiểu, đợi đến khi người trả giá càng ngày càng nhiều, tích lũy càng sâu, đến khi ấy sẽ càng phiền phức.
Thẳng đến bây giờ Lục Giai Giai mới phát hiện ra mẹ Lục lợi hại bao nhiêu, quan hệ khác nhau, tiếp xúc khác nhau, một bát nước bưng vững thật sự quá khó.
Ba bà chị dâu của cô, chị cả giúp cô khá nhiều, chị tư càng có chủ đề nói chuyện với cô hơn, hiển nhiên cô càng thân thiết với bọn họ hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận