Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 70: Gì thế này?

Điền Kim Hoa rụt cổ nhưng vẫn bị mẹ Lục dùng cành liễu đánh cho vài cái.
Cô ta đau đớn co vai lại, trước đây lúc ở nhà cô ta bị đòn vì em trai, không ngờ đến nhà họ Lục lại vì một đứa con gái mà bị đánh.
Điền Kim Hoa thật sự cảm thấy đầu óc của người nhà họ Lục không bình thường, trong thôn nào có gia đình nào thương con gái như vậy, theo cô ta thấy con nhãi ranh này bị chiều riết thành quen, đến nhà mẹ chồng không biết làm gì chắc chắn sẽ bị đánh ngày trăm trận.
Đến khi đó Lục Giai Giai khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ, cô ta cũng đợi được xem mẹ chồng mình khóc vì hối hận đây.
“Đừng cầm nữa, cẩn thận tay bị thương.” Mẹ Lục đi vài bước tới trước mặt Lục Giai Giai: “Để mẹ cho.”
Tay con gái bà ta bị thương, cũng đừng làm vết thương rách miệng, mẹ Lục liếc mắt nhìn bàn tay dày của mình rồi túm cỏ dại trong gùi bỏ ra ngoài.
Đôi tay này của bà ta mới là đôi tay của người làm nông, còn tay con gái của bà ta phải từ từ dưỡng mới được.
Mẹ Lục thò tay cầm đám cỏ dại bên trên, bốc ra được vài nắm đôi mắt lập tức sáng ngời: “Gì thế này?”
Mẹ Lục lấy cỏ dại bị ép rất chặt bên trên xuống, một cọng lông gà rực rỡ lộ ra, bà ta sống đến từng tuổi này rồi lập tức nhận ra trong gùi chính là gà rừng.
Bà ta nhanh chóng lấy hết toàn bộ cỏ dại trên đó ra, quả nhiên có một con gà rừng bị đập bể đầu.
“Ôi chao, con gái của mẹ, con bắt được con gà rừng này ở đâu thế này?” Mẹ Lục suýt thì vỗ đùi bôm bốp.
Con gà rừng này chính là đồ tốt, lúc sáng mới nói gà nhà không thơm bằng gà rừng xong, con gà rừng này không chỉ có giá trị dinh dưỡng cao mà chất thịt còn chắc nữa.
Nhưng thứ này cũng không dễ bắt.
Mẹ Lục không biết nghĩ đến gì mà vội vàng túm lấy Lục Giai Giai nhìn từ trên xuống dưới một lượt, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.
Bà ta buồn bực vỗ một cái vào mu bàn tay Lục Giai Giai: “Con bé ngốc nhà con, bắt gà rừng làm gì? Nếu xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Điền Kim Hoa và Trương Thục Vân hơi dừng lại, đặc biệt là Điền Kim Hoa trực tiếp thò đầu tới nhìn vào trong gùi.
Trời má!
Thật sự là gà rừng này, trông còn không nhỏ nữa chứ.
Mẹ Lục mừng rỡ túm con gà rừng ra khỏi sọt: “Mẹ đang nghĩ hai ngày này nên nấu món gì cho con đây? Tuy rằng thịt heo rừng cũng là thịt nhưng rất hôi, lại còn dai nữa, không rán ra được chút mỡ nào cả, có con gà này rồi hôm nay mẹ sẽ nấu cho con ăn, thêm táo đỏ và kỳ tử, phần còn lại đặt treo trong hầm, ở đó râm mát, mỗi lần lấy ra một ít, ăn đến khi vụ thu hoạch kết thúc cũng không thành vấn đề.”
Trương Thục Vân và Điền Kim Hoa nghe mà nước miếng nhiễu đầy đất.
Lục Giai Giai lắc đầu, căng da mặt nói: “Con không cần.”
“Sao thế?” Mẹ Lục hơi ngẩn ra.
Lục Giai Giai đảo tròng mắt, cúi đầu nghịch đám cỏ bị ném trên đất, đáp với vẻ buồn bã: “Con gà rừng này là con đặc biệt bắt cho người nhà để bồi bổ cơ thể trong mùa thu hoạch, đặc biệt là mẹ và cha, sao con có thể ăn một mình được?”
Hốc mắt của mẹ Lục lập tức đỏ hoe: “Con gái tôi, ôi, còn nhỏ mà đã hiếu thuận như vậy rồi, con nói xem kiếp trước mẹ tu được phúc phận gì mà sinh được đứa con gái vừa ngoan ngoãn, xinh đẹp, hiểu chuyện vừa hiếu thuận như con chứ!”
Lục Giai Giai: “… Mọi người cùng ăn, đặc biệt là mẹ và cha phải ăn nhiều vào.”
Cô cũng không muốn cơ thể của cha Lục và mẹ Lục vì dinh dưỡng không đủ lại tiêu hao quá nhiều, đợi đến già lại chịu tội đâu.
Lục Giai Giai nói rồi ngẩng đầu liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa: “Chị hai nói cả đời này chị ta cũng sẽ không ăn đồ con mang từ trên núi xuống, bắt đầu từ bây giờ, không chỉ con gà rừng này không có phần của chị ta mà sau này bất cứ thứ gì con mang được từ trên núi xuống cũng đều không có phần của chị ta.”
Nụ cười của Điền Kim Hoa cứng ngắc trên mặt, cô ta dại ra, cúi đầu liếc mắt nhìn con gà rừng trên đất rồi lại liếc mắt nhìn Lục Giai Giai, xoa bàn tay với vẻ lấy lòng: “Em chồng, em đừng tức giận, vừa rồi đều là lỗi của chị hai, em đại nhân độ lượng tuyệt đối đừng tính toán với chị nhé.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận