Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 701: Em cảm thấy em làm bài cũng không tệ

Cho dù đã xuất phát từ sớm nhưng lúc ba người đến điểm thi cũng chỉ còn chưa đến nửa tiếng nữa đã vào trường thi.
Tiết Ngạn ở phía sau chạm lên cái đầu nhỏ của cô: “Thi tốt.”
Lục Giai Giai ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa thi đã hết một ngày, nhiều thí sinh như thế, cơm ở nhà ăn đã sớm bị giành hết sạch, cũng may Tiết Ngạn quen đầu bếp ở quán ba bữa, bằng không ngay cả cơm nóng cũng không có mà ăn.
“Em cảm thấy em làm bài cũng không tệ.” Lục Giai Giai cắn một miếng bánh bao thịt, trong con ngươi màu lưu ly mang theo ánh sáng, cô hỏi: “Tiết Ngạn, anh phát huy thế nào?”
“Em nói xem?” Khóe môi của Tiết Ngạn nâng lên.
Năng lực tư duy của anh lợi hại hơn cô, chắc chắn có thể thi vô cùng tốt. Lục Giai Giai hài lòng, cô thích bộ dáng tràn đầy tự tin của Tiết Ngạn, còn thích hơn cả việc mình thi tốt.
Ăn cơm xong, Tiết Ngạn lại lấy áo khoác to mang theo phủ lên người Lục Giai Giai, bọc cô lại, thấp giọng nói: “Buồn ngủ thì ngủ trên vai anh một lúc đi.”
“Vậy anh thì sao?”
“Anh là đàn ông, ngủ mau đi.”
“…”
Lục Giai Giai gối lên đùi Tiết Ngạn ngủ một lúc, Lục Nghiệp Quốc hơi lúng túng, anh ta với vợ mặc áo bông qua đây, hoàn toàn không có áo khoác.
“Tiểu Phân, hay là em cũng nằm lên đùi anh ngủ một lúc đi.”
Lý Phân: “…”
Cô ta chẳng thèm để ý đến anh ta, tự dựa vào cây chợp mắt một lúc.
Châu Văn Thanh lại không may mắn như thế, buổi trưa ăn cái bánh bao nguội cứng ngắc, rúm ró người đợi bài thi tiếp theo.
Tay của anh ta cũng lạnh cóng nứt cả ra, cả người rụt vào trong góc run rẩy.
Tuy rằng cơ thể anh ta đang run nhưng trong lòng lại là lửa nóng.
Đợi anh ta về thành phố, tất cả những thứ ở thôn Tây Thủy đều không liên quan đến anh ta nữa, anh ta có thể hoàn toàn che giấu toàn bộ sự sỉ nhục.
Liên tiếp thi hai ngày, trời lạnh lại buồn ngủ, vừa thi xong Lục Giai Giai đã nằm trong cái chăn mềm mại ngủ bù.
Hai hôm nay Bạch Đoàn không được gặp Lục Giai Giai, lúc cậu bé ngủ thì Lục Giai Giai mới về nhà, sau khi tỉnh lại thì cô đã đi rồi.
Cậu bé rúc trong lòng Lục Giai Giai, mang theo giọng trẻ con tủi thân: “Mẹ.”
“Ừm.” Lục Giai Giai hé mắt, ôm Bạch Đoàn vào trong lòng, bàn tay vỗ bụng cậu bé, vô thức dỗ: “Ngủ đi, ngủ mau, Bạch Đoàn nghe lời nhất.”
Bạch Đoàn nhoẻn miệng cười, trời lạnh ngủ nhiều, cậu bé rúc trong lòng Lục Giai Giai ngủ mất.
Tiết Ngạn mệt mỏi hai ngày, nghỉ ngơi một buổi sáng lại đi thăm cha Tiết.
Thương gân động cốt một trăm ngày, giờ còn chưa đến nửa tháng, chân hoàn toàn không thể dùng sức nên chỉ có thể nằm.
Tiết Ngạn lên thị trấn mang ít canh xương heo hầm về, lại giúp thu dọn nhà cửa, buổi tối về nhà ôm vợ ngủ.
Lục Giai Giai nghỉ ngơi một ngày lại tràn trề sức sống, cô hào hứng nói với mẹ Lục: “Mẹ, con cảm thấy lần này con thi vô cùng tốt, trên cơ bản câu hỏi đều biết hết, rất nhanh thôi con sẽ cùng Tiết Ngạn lên đại học, đợi qua hai năm nữa, Bạch Đoàn có thể chạy khắp nơi, con lại đón mẹ lên đó.’
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Mẹ Lục vui mừng muốn xỉu.
Ngược lại con ngươi của Tiết Ngạn hơi di chuyển, anh nói: “Giai Giai, anh có chuyện chưa nói với em.”
“Hửm?” Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên: “Sao thế?”
“Lần này anh không thi đại học.” Giọng nói của Tiết Ngạn hơi khàn.
Sở dĩ anh giấu lâu như vậy là sợ tăng áp lực cho Lục Giai Giai, ảnh hưởng tới cô phát huy.
Anh cũng nghĩ đến việc trực tiếp nói không trúng tuyển, nhưng anh không muốn giấu cô sự thật.
Anh bổ sung: “Sau nửa năm anh sẽ thi lại, đến khi đó tình hình tốt lên rồi, cũng có thể thuê người chăm sóc Bạch Đoàn.”
Cả người Lục Giai Giai ngây ra, cô có hơi khó hiểu, cẩn thận hỏi: “Có chỗ nào anh thi không tốt sao?”
Sắc mặt của mẹ Lục thay đổi, cũng đoán ra được tại sao Tiết Ngạn lại làm như thế?

Ánh sáng chiếu vào từ song cửa sổ, bên trong phòng lại yên tĩnh.
Một người áp lực, một người thận trọng.
Mẹ Lục bế Bạch Đoàn qua, nghĩ đến lời của bác sĩ thôn lần đó.
Khi ấy bà ta vừa vặn đi qua đó, biết lúc cha Tiết còn trẻ cơ thể chịu khổ quá nhiều, cộng thêm lần này bị thương, cho dù nghỉ ngơi đầy đủ thì chỉ sợ cũng không được mấy năm.
Bây giờ chẳng qua là chưa lộ ra ngoài mà thôi.
Nghĩ đến mấy năm gian khổ nhất đó, thật sự không phải cuộc sống của con người, thành phần của nhà họ Tiết lại kém, tất cả đều là cố gắng chống đỡ mà qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận