Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 706: Nữ vương đại nhân nhìn trúng cục bông nhỏ 1

Lục Giai Giai bị ồn ào đến đau cả tai, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn cười đáp lại.
Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn đứng bên cạnh cô, anh sớm đã biết vợ anh có thể thi đỗ, nhưng rất nhanh tầm nhìn của anh đã liếc xuống, lúc này Lục Giai Giai quá giống ánh nắng gay gắt giữa hè, chiếu rọi làm anh thấy tự ti xấu hổ.
Có đôi khi anh thật sự cảm thấy mình không xứng với cô.
Thật sự không có anh thì Lục Giai Giai vẫn có thể sống rất tốt.
Bạch Đoàn tựa lên vai anh, cắn ngón tay nghe những lời xung quanh cái hiểu cái không, có lúc cậu bé bị chặn không nhìn thấy được Lục Giai Giai nên vỗ vào vai Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn không nhúc nhích, Bạch Đoàn tức giận duỗi tay giật tóc anh.
Lục Giai Giai cười sắp cứng cả cơ mặt rồi, miệng vẫn luôn nói: “May mắn quá, chỉ là may mắn, do ngày thường đọc nhiều sách một chút thôi…”
Hóa ra ở thời đại này thi đỗ đại học chính là một chuyện vẻ vang dòng họ đến thế, toàn bộ thôn đều tới đây.
Cô chen chúc đi tìm Tiết Ngạn.
Vương Chấn Quốc nhìn Tiết Ngạn, trong lòng ghen tỵ đến chua loét: “Cậu nói xem, nếu vợ tôi cũng tốt như Lục Giai Giai vậy kêu tôi sống bớt đi mười năm cũng được, lớn lên đẹp cũng thôi đi, lại còn cái gì cũng giỏi nữa chứ.”
“Cho dù Lục Giai Giai không nhìn trúng Tiết Ngạn thì cũng không đến lượt cậu đâu.” Triệu Xã Hội xù lông nhím: “Có thế nào cũng đến lượt tôi chứ? Chỉ với cậu mà cũng xếp trước mặt tôi sao?”
“… Cậu trước, cậu trước đấy.” Vương Chấn Quốc ủ rũ: “Tôi nghe nói thành phố tốt lắm, bữa nào cũng có thịt ăn, ăn toàn cơm trắng, hơn nữa đàn ông ở đó cũng có văn hóa, nói không chừng Lục Giai Giai ở đó lâu sẽ không nhìn trúng Tiết Ngạn nữa.”
Trong lòng Triệu Xã Hội cũng rất phức tạp, anh ta vừa hy vọng Lục Giai Giai thay lòng nhưng cũng hy vọng cô không thay lòng.
“Được rồi, được rồi, các người đừng chen vào người con gái tôi nữa.” Mẹ Lục đẩy tay: “Đều là bà đây nuôi, qua đây mà nói với tôi này.”
Lục Giai Giai thở hổn hển, ngẩng đầu đi đến bên cạnh Tiết Ngạn, cô nắm cánh tay anh, nhỏ giọng nói: “Không ngờ thi đỗ đại học lại có nhiều người tới như thế, sân nhà chúng ta sắp không chứa nổi người nữa rồi.”
Dù sao cũng là chuyện vui, cũng không thể trắng trợn đuổi người đi được.
“Ừm.” Con ngươi của Tiết Ngạn hơi đảo đi, thả Bạch Đoàn vào lòng Lục Giai Giai, sau đó quay người đi pha sữa mạch nha cho cậu bé.
Anh đứng bên cạnh Lục Giai Giai, cô bế con trong lòng, cũng không có lòng dạ đâu nói chuyện với người khác nữa, toàn tâm toàn trí đều đặt lên người Bạch Đoàn.
Có đôi khi Bạch Đoàn quá nặng, Tiết Ngạn sẽ đi lên giúp Lục Giai Giai đỡ cậu bé.
Vừa nhìn đã biết là một nhà ba người.
Triệu Xã Hội không nhìn nổi, anh ta lẩm bẩm quay người rời đi.
Những người đàn ông khác càng ghen tỵ đến đỏ mắt, con cũng có luôn rồi, còn chạy cái gì nữa.
Sao Lục Giai Giai không nhìn trúng bọn họ mà lại nhìn trúng Tiết Ngạn chứ.
Cho dù nói thế nào, tốt xấu gì bọn họ cũng trẻ hơn Tiết Ngạn mà.
Toàn bộ thôn Tây Thủy chỉ có một mình Lục Giai Giai thi đỗ đại học, các thanh niên trí thức thở dài một tiếng, chuẩn bị phấn đấu ôn tập, đợi kỳ thi lần sau.
Lâm Tú Hà cũng sắp tức phát điên lên rồi, không ngờ mình cố gắng nhiều ngày như thế lại hoàn toàn không đỗ đại học.
Cô ta buột miệng thốt lên: “Nhiều người tham gia như thế sao chỉ có cô ta đỗ, tôi thấy là nhờ quan hệ gia đình thì có, nói không chừng đã biết đáp án từ lâu rồi.”
“Lâm Tú Hà, cô bị điên à, bản thân mình muốn chết cũng đừng kéo theo chúng tôi.” Những trí thức nữ khác chỉ hận không thể vả cô ta một cái: “Nếu Lục Giai Giai biết đáp án vậy tại sao Tiết Ngạn không thi đỗ? Tại sao Lý Phân không thi đỗ, điều quan trọng nhất là cô còn dám nói quốc gia lộ đề, nếu đồn ra ngoài…”
Lời còn lại những người khác không nói ra, nhưng sắc mặt của Lâm Tú Hà đã trắng bệch, cô ta lẩm bẩm: “Tôi chỉ thuận miệng nói chơi thôi.”
So với cơn bực bội điên tiết của Lâm Tú Hà thì La Khinh Khinh lại rất bình tĩnh, cô ả ngồi trên giường ngây người.
Cô ả không hiểu, rõ ràng mình đã cố gắng như thế, tại sao lại không thi đỗ đại học?
Lâm Phong biết cô ả đang nghĩ gì, anh ta lạnh giọng: “Chẳng qua chỉ học có vài trang giấy đã muốn thi đỗ đại học, mau đi ăn cơm.”
Bọn họ hoàn toàn không tìm được tài liệu ôn tập gì, có thể làm bừa thì điền bừa, không thể điền bừa thì hoàn toàn để giấy trắng, làm sao có khả năng thi đỗ đại học được?

Bạn cần đăng nhập để bình luận