Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 71: Tiết Ngạn đừng hòng lấy được cô ta! 1

Vì chút thịt gà đến mặt mũi cũng không cần, nhưng thế này cũng hợp với phong cách của Điền Kim Hoa lắm.
Lục Giai Giai không hề để ý đến cô ta mà nhìn về phía mẹ Lục: “Mẹ, vừa rồi mẹ giúp con làm chứng, phải đứng về phía con.”
Không cần nói mẹ Lục cũng đứng về phía con gái mình, bà ta đảo trắng mắt: “Cái thứ phiền lòng này thì ăn gà rừng làm gì? Thịt heo rừng còn chưa đủ cho cô ăn à?”
Bản thân bà ta còn không nói có ăn hay không mà đã đến lượt cô ta, nghĩ đẹp nhỉ!
Lục Giai Giai đứng dậy: “Mẹ, con đổ mồ hôi quá, ra ngoài rửa mặt trước đã.”
Trương Thục Vân nhanh chóng gọi Lục Hoa ở bên ngoài: “Tiểu Hoa, mau đổ nước cho cô con rửa mặt đi.”
“Con biết rồi ạ.”

Lục Thảo ở nhà từ từ tỉnh lại, cô ta tè ra quần, bác gái cả Lục đã thay quần giúp cô ta, lại lau người một lượt.
Bà ta tổng cộng có bốn đứa con, hai trai và hai gái. Con gái lớn đã gả ra ngoài, chỉ còn lại đứa con gái út này.
Lục Thảo vừa tỉnh, bác gái cả Lục đã chỉ hận không thể ấn ngón tay lên trán cô ta: “Con nói xem con bị làm sao thế hả? Lên núi đào rau dại sao còn có thể gặp lợn rừng nữa vậy? Còn làm ra chuyện mất mặt như vậy nữa.”
Con gái lớn tướng như vậy rồi còn tè ra quần ngay trước mặt mọi người, không biết biến thành trò cười của bao nhiêu người rồi.
Trong đầu Lục Thảo lập tức hiện ra bản mặt của heo rừng, sợ đến mức bật khóc: “Mẹ, suýt chút nữa con đã bị heo rừng húc chết rồi.”
Bác gái cả Lục chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Còn khóc, con có biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không hả?”
Lục Thảo khóc lóc mắt híp thành đường kẻ, mặt cô ta vốn đã tròn, bây giờ khóc dữ quá bản mặt cũng hơi sưng lên, trông gương mặt lại càng to hơn.
Cô ta ôm hai chân mình, lắc đầu: “Con không biết, con xỉu mà.”
“Con nhỏ ngốc nhà con, con được Tiết Ngạn cứu, nếu như dựa theo quy tắc của thôn Tây Thủy chúng ta…” Bác gái cả Lục còn chưa nói xong thì Lục Thảo đã hiểu ý của bà ta là gì.
Cả người cô ta giống như bị sét đánh trúng, qua một lúc mới phản ứng lại được, cô ta bò đến mép giường, ngoác mồm ra khóc: “Mẹ, không phải mẹ muốn gả con cho Tiết Ngạn đấy chứ, nhà anh ta nghèo như vậy, con không muốn gả cho anh ta đâu!”
Bác gái cả Lục chẳng ho he gì, cũng không biết đang nghĩ gì nữa.
Lục Thảo nôn nóng, vung tay lau nước mắt trên mặt: “Lục Giai Giai cũng được Tiết Ngạn cứu nhưng cô ta có gả đi đâu, tại sao con phải gả? Nhà họ Tiết nghèo rớt mồng tơi, Tiết Ngạn còn có hai đứa em trai nữa, con gả qua đó sẽ được sống ngày tháng tốt đẹp hay sao?”
Người đàn ông mà đến Lục Giai Giai còn không nhìn trúng, nếu cô ta gả qua đó vậy chẳng phải là nhặt rác của Lục Giai Giai hay sao?
Cô ta chẳng thèm!
“Ôi, không gả thì không gả, theo như lời em hai con nói thì đó là tư tưởng phong kiến rồi.” Trong lòng bác gái cả Lục cũng đang do dự, dù sao Tiết Ngạn cũng có sức khỏe, con heo rừng hôm nay đó cũng là do anh giết, nhưng Lục Thảo phản ứng kịch liệt như thế, bà ta cũng không thể cưỡng chế trói con gái lại được, đúng không?
Còn nữa, nhà họ Tiết đúng là nghèo thật, bà ta cũng không nỡ gả Lục Thảo qua đó chịu khổ.
Bác gái cả Lục thở dài một tiếng: “Con nói xem nhà họ Tiết cứu con một mạng nhưng con lại không muốn gả, vậy nhà chúng ta lấy gì để đổi đây?”
Bây giờ các hộ gia đình đều nghèo khó, lần trước Lục Thiết Quốc cho tiền và bột mì trắng nhưng mấy thứ này nhà bọn họ cũng không lấy ra được.
Lục Thảo bĩu cặp môi dày: “Dù sao con cũng không gả cho Tiết Ngạn đâu, chết cũng không gả cho anh ta, nếu anh ta dám ép con phải lấy anh ta vậy con sẽ nhảy hồ như Lục Giai Giai, trả lại mạng cho anh ta luôn!”
“Con ranh chết tiệt nhà con nói gì thế? Con tưởng con là đứa mảnh mai như Lục Giai Giai sao, bà đây cũng không rảnh rỗi diễn trò với con đâu.” Bác gái cả Lục liếc mắt nhìn Lục Thảo với vẻ chán ghét: “Bộ dáng của Lục Giai Giai là ngàn dặm mới tìm được một, người ta chắc chắn muốn lấy, còn loại như con… Tiết Ngạn có thể ép lấy con được chắc?”
Cả ngày toàn mơ mộng hão huyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận