Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 714: Khai giảng 2

Lục Thảo siết chặt ngón tay, sau đó lại buông lỏng, cúi đầu đi xa.
Đến thị trấn, hai người lại ngồi xe buýt lên huyện.
Từ thị trấn đến huyện chỉ có một chiếc xe buýt, buổi sáng một chuyến, buổi chiều một chuyến.
Vừa lên xe bên trong đã nồng nặc mùi xăng dầu, trong xe bày đầy đồ, Tiết Ngạn tìm một ghế ngồi cũng coi như sạch sẽ cho Lục Giai Giai ngồi xuống, lại lấy thư giới thiệu ra cho tài xế xem.
Mua vé, nửa tiếng sau lại chòng chành tiến lên.
Lục Giai Giai say xe, cô vốn cũng không say xe nhưng điều kiện trên xe buýt thật sự quá kém, mùi gì cũng có.
Tiết Ngạn cởi áo khoác to bên ngoài phủ lên cho cô, Lục Giai Giai dứt khoát nằm lên chân anh.
Xe đi hơn ba tiếng, hai người mới đến huyện, vừa xuống xe Lục Giai Giai đã nôn.
Điều kiện bây giờ quá gian khổ, khó nhất không phải là thi đại học mà là con đường lên đại học.
Cũng may không dẫn Bạch Đoàn theo, bằng không đứa trẻ thật sự không chống đỡ được mất.
Chuyến tàu phải đến tối, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi ăn cơm trước.
“Anh có khó chịu không? Mau uống ít nước đi.” Lục Giai Giai thương Tiết Ngạn chăm sóc mình cả một đường, cưỡng chế yêu cầu được xách hành lý.

Tiết Ngạn ngăn tay cô: “Chồng em vẫn còn ở đây, không cần em làm việc nặng, chút đồ này vẫn chưa nặng bằng việc đồng áng ngoài ruộng.”
Anh chạm lên gương mặt tái nhợt của Lục Giai Giai: “Ăn cơm trước đi, những chuyện khác để sau hãy nói.”
Dáng người của anh cao lớn, sức cũng lớn, cơ bắp trên cánh tay hơi dùng lực, xách đồ lên rồi đi.
Lục Giai Giai đi bước nhỏ theo phía sau.
Cô ngồi trên xe cũng không thèm ăn gì cả, vừa ăn một miếng mì đã uể oải nói: “Em nhớ Bạch Đoàn quá, từ lúc nó ra đời, em cũng chưa từng rời khỏi nó lâu như thế.”
“Nó có anh chăm sóc rồi.” Giọng nói của Tiết Ngạn hơi mất tự nhiên, thấp giọng bảo: “Bắt đầu từ lúc hai người chúng ta kết hôn, em cũng chưa từng rời khỏi anh lâu như thế.”
Lục Giai Giai sững sờ, cô ngẩng đầu, đột nhiên nghĩ đến còn có một lão tổ tông cần dỗ nữa.
Cô chớp mắt, không biết bắt đầu dỗ từ đâu.
Ngược lại Tiết Ngạn mở miệng trước, anh cúi mắt nhìn mì trong bát, ngón tay siết chặt đũa: “Em lên đại học, còn là đại học tốt nhất ở thủ đô, sinh viên ở đó chắc chắn đều mạnh hơn anh, tốt hơn anh…”
Vẻ mặt của anh không có cảm xúc, giọng điệu lại hơi ghen tỵ, tổ hợp lại giống như một con sói cụp tai vậy.
Lục Giai Giai hơi dừng lại: “Có sao? Còn có người đàn ông tốt hơn anh sao?”
Môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, anh và một miếng mì: “Đừng để ý đến mấy người đó, bọn họ đều có mưu đồ khác.”
“Ừm.” Lục Giai Giai ngoan ngoãn vô cùng.
Khóe môi của Tiết Ngạn lại nhếch lên.
Ăn mì xong, anh dẫn cô đi mua vé, có thư giới thiệu và giấy thông báo trúng tuyển, hai người thành công mua được chuyến tàu đến thủ đô.
Nhân viên bán vẻ nhìn hai người trước mặt.
Một người dáng người cao lớn, sắc mặt lạnh lùng không thích nói chuyện, tuy rằng lớn lên không tồi nhưng làn da màu đồng cổ vừa nhìn đã biết là chuyên kiếm ăn trên ruộng.
Một người khác thì lại là một cô gái trẻ mặt mày tinh tế, làn da trắng trẻo, xinh đẹp không nỡ rời mắt nhìn, hơn nữa trên người cô còn có một loại khí chất giống như con gái được đại gia tộc nuôi nấng.
Vậy mà hai người này lại là vợ chồng, không biết tại sao cô ta cứ cảm thấy người đàn ông này lớn hơn một thế hệ.
Tiết Ngạn kêu Lục Giai Giai đi đằng trước.
Bây giờ xã hội không ổn định, kẻ buôn người rất nhiều, bọn họ không chỉ nhìn chằm chằm vào trẻ con mà còn nhắm vào các cô gái trẻ, bất cẩn một tí cũng có khả năng bị bắt đi.
Lục Giai Giai quả thật thu hút ánh mắt người nhìn, nhưng sau lưng cô có một người đàn ông cường tráng nên hoàn toàn không ai dám có ý kiến với cô.
Nhưng thường thì bọn bắt cóc cũng sẽ không nhìn trúng Lục Giai Giai, các cô gái bị bọn họ nhắm đến phần lớn đều có tính cách hướng nội, lớn lên cũng không quá bắt mắt.
Bằng không cô gái trẻ lớn lên quá xuất chúng rất dễ để lại ấn tượng sâu sắc với những người khác, dễ bại lộ hành tung.
Ở phòng đợi tàu ngồi đợi nửa tiếng xe lửa mới tới, hai người cuối cùng cũng bước lên hành trình tới thủ đô.
Tiết Ngạn lại cởi áo khoác to xuống bọc lên người Lục Giai Giai, sau đó ôm cô: “Ngủ đi.”
“Vậy anh thì sao?” Lục Giai Giai quả thật có hơi mệt nhưng cô càng thương Tiết Ngạn hơn: “Anh ngủ trước đi, em vẫn chưa buồn ngủ.”
“Em ngủ nửa đêm trước, anh ngủ nửa đêm sau.” Tiết Ngạn vỗ nhẹ lên người cô.
Được một lúc, cô bị anh dỗ cho buồn ngủ, nằm gối lên đùi anh ngủ mất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận