Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 72: Tiết Ngạn đừng hòng lấy được cô ta! 2

“…” Lục Thảo ghét nhất là bị người khác nói cô ta không bằng Lục Giai Giai, vì thế khóc càng dữ dội hơn: “Sao không có khả năng được, Tiết Ngạn cũng không thể lấy được vợ, trong thôn cũng không có người nào muốn lấy anh ta, sao mẹ biết anh ta không muốn lấy con?”
Bác gái cả Lục nghĩ một chút thấy thật sự có khả năng này đấy.
Bà ta cũng phải chuẩn bị tặng đồ cho nhà họ Tiết thôi, vừa nghĩ đến lương thực quý giá sắp phải tặng đi, lúc đi lại không nhịn được mà chửi ầm lên: “Con ranh con cả ngày chỉ biết gây chuyện rắc rối, làm việc thì ít lại còn phải để nhà tặng lương thực cho người ngoài nữa, đúng là thiếu đạo đức mới sinh phải cái loại con gái như mày…”
Lục Thảo vừa khóc vừa lau nước mắt, trong lòng vô cùng tủi thân.
Lúc Lục Giai Giai được cứu về nhà, cả gia đình bận trong bận ngoài, hỏi han ân cần, nhưng cô ta thì lại bị chửi tới chửi lui.
Lục Thảo không biết đã có bao nhiêu lần nghĩ nếu cô ta là Lục Giai Giai thì tốt bao nhiêu.
Cô ta túm chăn trên giường, gần như sắp vò nát nó.
Tiết Ngạn cứu cô ta hoàn toàn là có rắp tâm xấu xa, muốn cô ta phải lấy anh, đừng hòng!

Hôm nay là một ngày tốt, không chỉ được chia thịt heo mà còn có một con gà rừng.
Mẹ Lục mừng rỡ lấy một bình gốm ra nấu gà, Lục Giai Giai thì lại tắm qua người, sau đó chuẩn bị đi tới bên sông giặt quần áo.
Thôn Tây Thủy tổng cộng có tám cái giếng, trên cơ bản cứ sáu, bảy nhà dùng chung một cái giếng, mỗi ngày rửa mặt nấu cơm cần phải ra ngoài gánh nước.
Nhưng nếu giặt quần áo cũng phải dùng nước gánh về vậy cũng thật vừa mệt vừa phiền phức, vừa vặn bên rìa thôn Tây Thủy có một cái hồ to, dân cư đều thích ra đây giặt quần áo.
Lục Giai Giai đựng quần áo bẩn vào trong gùi, hỏi: “Mẹ, phòng mẹ có quần áo cần giặt không? Để con giặt luôn cho.”
Mẹ Lục ngẩng đầu liếc mắt nhìn tay Lục Giai Giai đang cầm quần áo bẩn, lập tức ném con gà trong tay đi, chạy qua đó: “Sao con có thể giặt quần áo được? Mấy bộ này để lát nữa kêu chị cả chị hai con giặt cho.”
Lần trước Lục Giai Giai ngã xuống nước, trái tim của bà ta sợ đến mức vọt lên tận họng, bên hồ nguy hiểm bao nhiêu, bà ta cũng không dám cho con gái mình mạo hiểm.
“Không sao, lần này con đứng bên trên giặt thôi, đi lát là về à, cùng lắm con kêu Lục Hoa và Lục Hảo đi cùng con.” Lục Giai Giai lén giấu cái gùi đựng đồ ra sau lưng.
Đồ lót của cô cũng ở trong này, cũng không tiện kêu chị cả và chị hai giặt giùm cô.
Mẹ Lục lắc đầu: “Thế vẫn không được…”
Lục Giai Giai chuyển đề tài: “Mẹ, mẹ mau đi nấu gà đi, con cũng thèm lâu lắm rồi, không phải mẹ nói mẹ nấu canh già vô cùng ngon hay sao? Con đang thèm muốn chết rồi đây.”
Mẹ Lục vừa vội vừa tức nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, kêu hai đứa cháu gái cùng Lục Giai Giai ra bên hồ.
Lục Hoa và Lục Hảo cũng cầm theo quần áo nhà mình, ba người đeo gùi rời khỏi nhà.
Lục Giai Giai đi trước mười mấy bước tình cờ quay đầu lại nhìn một cái, bóng người của mẹ Lục chợt lọt vào trong tầm mắt cô.
Mẹ cô đang đứng bên cửa nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Trong lòng Lục Giai Giai căng thẳng hẳn lên: “…”
Cô quay đầu đẩy nhanh bước chân, hai đứa cháu gái đi còn nhanh hơn cả cô.
Ba người đi đến bên sông, cái hồ này ở bên rìa thôn Tây Thủy, nói lớn không lớn nhưng nước hồ vô cùng trong, nghe người già nói bên dưới có suối nguồn, là nước thông.
Lục Giai Giai đang do dự xem nên ngồi ở đâu giặt, vừa vặn thấy bác gái cả Lục vẫy tay với cô.
“Giai Giai, ở đây có chỗ, qua đây này!”
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn qua.
Bác gái cả Lục lớn hơn mẹ Lục ba tuổi nhưng trông lại như hơn mẹ Lục sáu, bảy tuổi, bà ta gầy nên hốc mắt hõm sâu, môi khô nứt nẻ, nếp nhăn trên trán vừa sâu vừa nhiều, nhưng đường nét gương mặt khá rộng, Lục Thảo được di truyền gương mặt này của bà ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận