Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 755: Thi đại học kết thúc 2

Trước đó Lục Giai Giai nghe nói lúc thi đại học áp lực lớn, thời tiết lại nóng nên rất dễ trúng nắng ngất xỉu, ảnh hưởng đến thành tích thi đại học.
Cho nên từ tháng bảy mới đổi thành tháng sáu.
“Em gái, thế này là sao vậy?” Lục Nghiệp Quốc hé miệng với vẻ ngơ ngác.
Lục Giai Giai lắc đầu, cô ngây người chớp mắt, rất nhanh đã tìm được cái cớ: “Áp lực tâm lý của mỗi người khác nhau, chắc là tâm thái… tâm thái của anh ta quá kém, Tiết Ngạn với chị tư thì khác, tâm thái của bọn họ tốt, đúng, tâm thái tốt.”
Trên trán cô túa mồ hôi mỏng, đầu ngón tay trắng trẻo lau qua, lúc này cuối cùng cô cũng biết áp lực của phụ huynh đứng bên ngoài trường thi lớn bao nhiêu.
“Nhưng, trời thật sự…” nóng quá.
“Đừng nói lời không may mắn.” Lục Giai Giai giơ tay đánh vào cánh tay của anh ta: “Anh còn nói lung tung nữa, trở về em sẽ kêu mẹ cho anh ăn đòn nát mông đấy.”
“…” Lục Nghiệp Quốc nhanh chóng lắc đầu, lau mồ hôi trong lòng bàn tay: “Không nói, không nói nữa.”
Lục Giai Giai vì phòng ngừa anh ta quấy rầy tâm trạng của mình nên tìm việc cho anh ta làm: “Anh tư, đợi gần ra khỏi trường thi, anh lại đi mua một siêu nước ô mai nữa đi, vừa vặn bọn họ có thể uống.”
“Được.”
Trong lúc hai người nói chuyện, lại có một thí sinh nữa được đỡ đi ra khỏi cổng lớn.
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Lục Giai Giai: “…”
Thật ra cô cũng có thể hiểu được mấy thí sinh này, dù sao thì người tham gia thi đại học cũng đông như thế mà người trúng tuyển cũng chỉ có nhiêu đấy thôi, hiển nhiên áp lực rất lớn rồi.
Về lâu dài, thậm chí tâm lý sẽ có vấn đề.
Nhớ ở thời hiện đại còn có người tâm trạng sụp đổ, trực tiếp xé bỏ bài thi của mình.
Hai anh em ngồi bên dưới gốc cây, nhìn trường thi với vẻ chờ mong.
Cùng với thời gian trôi dần, bài thi đầu tiên cuối cùng cũng kết thúc, thí sinh lục tục đi ra khỏi trường thi.
Lục Giai Giai nóng đến mức tóc trên trán ướt nhẹp, hơi thở phun ra đều mang theo vẻ vô lực.
Tiết Ngạn bước nhanh qua chỗ cô, tay đặt lên eo Lục Giai Giai.
Bàn tay to nóng hổi, xuyên qua áo sơ mi khiến Lục Giai Giai suýt thì la lên.
Nhưng bây giờ điều quan trọng nhất không phải cái này, cô lấy cốc của mình: “Mau uống ít nước ô mai đi, đừng để trúng nắng.”
Trường thi nhiều người như thế, chỉ sợ bên trong giống như cái lò Bát Quái rồi.
“Em uống chưa?” Tiết Ngạn không cử động.
Lục Giai Giai gật đầu: “Uống lâu rồi.”
Lúc này Tiết Ngạn mới nhận cốc uống một hớp to, Lục Giai Giai kiễng chân, dùng bàn tay quạt gió cho anh: “Thế nào? Không cảm thấy bức bối khó chịu chứ, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không sao.” Tiết Ngạn nắm ngón tay của cô, cảm giác mát mẻ truyền tới, vừa trơn vừa mềm, anh lại gần cô: “Đi, đi ăn cơm.”
Lục Giai Giai muốn rút tay mình lại, cô nóng lắm.
Nhưng thí sinh lớn nhất nên cô vẫn nhịn.
Lục Nghiệp Quốc nhìn thấy vợ mình ra ngoài lập tức chạy lên hầu hạ.
Lý Phân nhíu mày: “Lục lão tứ, anh đừng lại gần em như thế, nóng muốn chết đi được.”
Lục Giai Giai lén liếc mắt nhìn Tiết Ngạn, ưỡn thẳng sống lưng, cô muốn rút tay mình về, thuận tiện cách xa Tiết Ngạn một chút.
Cô nhỏ giọng bảo: “Em cũng hơi nóng.”
“Lát nữa lại mua một cốc nước ô mai cho em.”
“…”
Bốn người đi ăn cơm, đầu bếp ở quán ba bữa đã sớm chuẩn bị sẵn cơm canh, bọn họ ăn xong là rời đi ngay.
Mặt trời chói chang khiến đầu óc người choáng váng, chỉ đi có vài bước mà trên mặt đã túa mồ hôi mỏng.
Cuối cùng đi tới bên một đại thụ nghỉ ngơi, cả người từ trên xuống dưới dinh dính rất khó chịu, hoàn toàn không có cách nào ngủ được.
Lục Giai Giai ngồi xuống uống từng hớp nước ô mai nhỏ, Tiết Ngạn thấy cô giống như con mèo, khàn giọng hỏi: “Ngon không?”
Lục Giai Giai gật đầu: “Mát lắm.”
“Cho anh uống một hớp.” Tiết Ngạn thấp giọng bảo.
Lục Giai Giai lập tức ngoan ngoãn đưa qua, bay giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của cô là chăm sóc Tiết Ngạn cho tốt, để anh yên tâm thi đại học.
“Đủ uống không? Để em mua thêm cốc nữa cho anh nhé.” Lục Giai Giai quan tâm hỏi.
“Đúng là hơi mát.” Tiết Ngạn uống một hớp ngay tại chỗ Lục Giai Giai vừa uống, sau đó lại đưa cho cô: “Buổi chiều anh vào thi, em ở bên ngoài khát thì cứ mua nước ô mai mà uống.”
“Em biết rồi.” Lục Giai Giai đẩy về: “Anh uống thêm nữa đi.”
“Không uống nữa.” Tiết Ngạn gạt sợi tóc rơi ra sau tai cho cô.
“…” Lục Nghiệp Quốc buồn bực ghê lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận