Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 757: Thi đại học kết thúc 4

Cơ thể Lục Giai Giai rất mềm, Tiết Ngạn cảm thấy trước mắt dao động, anh cố hết sức để bản thân giữ sự bình tĩnh, hỏi: “Rôm ở đâu?”
“…” Một tay Lục Giai Giai kéo áo xuống, một tay khác nhéo tai anh, nổi giận: “Rốt cuộc anh có ngủ không? Vừa mới thi đại học xong, không biết nghỉ ngơi tử tế à?”
“Mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
Ngao Tây Tạng – Tiết Ngạn không dám nhúc nhích, nhanh chóng nằm thẳng.
Lục Giai Giai chạy theo hai ngày quả thật có hơi buồn ngủ, nhắm mắt định ngủ thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tiết Ngạn.
“Anh nói thật đó, nếu anh thật sự không thi được bốn trăm năm mươi điểm, thiếu một điểm thì anh nghe lời một lần, em muốn thế nào thì làm như thế?”
Giọng của anh thoáng kích động, hoàn toàn không giống như đang nghiêm túc chấp nhận sự trừng phạt.
Lục Giai Giai: “…” Bực mình.
Thi đại học xong, trong thôn xảy ra hai chuyện lớn.
Một là cha Điền dẫn hai đứa con trai ra đồng làm việc, không ngờ mới làm mười mấy phút, con trai cả đã trúng nắng, con trai út mặc kệ không làm nữa.
Cha Điền chỉ có thể kêu con dâu cả làm.
Con dâu cả cũng không phải kẻ ngốc: “Lúc vào cửa đã nói trước rồi, tôi gả đến nhà này không phải làm một việc gì hết, bây giờ lại kêu tôi làm việc á, đừng có mơ.”
Cô ta vì lười nên mới gả đến nhà họ Điền, bằng không tại sao lại gả cho Điền Quang Tông chứ.
Muốn đào tạo cô ta thành kẻ làm trâu làm ngựa cho nhà họ Điền á, nghĩ cũng đẹp nhỉ.
Cha Điền không có cách nào đành tìm cha Lục, kêu ông ta đưa ra ý kiến.
Cha Lục không biết cha Điền lấy đâu ra mặt mũi để tìm ông ta, trực tiếp quở trách một trận.
Mẹ Điền thì càng nguy hơn, cả người phát ra mùi thối lại còn lở loét, chỉ có thể mơ hồ phun ra chữ: “Con trai, con trai…”
Thôn dân đều cảm thấy đây là tự làm tự chịu, thương con trai cũng không thể thương như thế được.
Một chuyện khác chính là gia đình lấy thanh niên trí thức hoặc là gả cho thanh niên trí thức lại bắt đầu cãi nhau, người ta sợ bọn họ thi đỗ đại học về thành phố sẽ không cần gia đình ở nông thôn này nữa.
Lục Giai Giai không ngờ ở nông thôn lại ầm ĩ kinh hoàng như thế, rõ ràng lúc tháng hai cô đi vẫn còn yên bình cơ mà.
Ầm ĩ náo động đến khi có thành tích, các thí sinh lại như ong vỡ tổ lên thị trấn xem điểm.

Châu Văn Thanh vừa nghe được tin có thành tích cái đã vội vàng đi lên thị trấn.
Bây giờ trên cơ bản anh ta đã có thể xác định mình có khả năng đỗ được đại học, chỗ nên điền anh ta đều đã điền hết, hơn nữa đề lần này hình như cũng không khó cho lắm.
Tiết Ngạn không đi, Tiết Dương lại hào hứng chạy qua: “Anh cả, anh dẫn em đi xem đi.”
“Thành tích đã có rồi, xem cũng vô dụng.” Tiết Ngạn cúi người bổ củi.
Hôm nay anh rất bận, bổ xong củi còn định xem lại nóc nhà nữa, bàn bếp cũng xảy ra vấn đề cần phải sửa lại.
Bạch Đoàn cũng ngẩng đầu lên, nhấc cái chân nhỏ chạy đến bên cạnh Tiết Ngạn: “Cha ơi con cũng muốn xem.”
Tiết Ngạn không thay đổi vẻ mặt: “Không rảnh.”
Không chỉ hai người này muốn biết thành tích mà Lục Giai Giai cũng có hơi sốt ruột, cô nôn nóng muốn biết điểm của Tiết Ngạn.
Đắn đo một hồi, cô nói với vẻ chờ mong: “Lần trước lúc em có thành tích cũng không lên thị trấn xem, lần này em muốn lên đó xem, hơn nữa những thanh niên trí thức khác đều đi cả rồi, không biết phải bao lâu mới có thể truyền tin về nữa…”
Tiết Ngạn hơi dừng lại, sau đó đặt cái rìu dựng bên góc tường, dắt xe đạp trong nhà ra: “Đi thôi.”
Tiết Dương: “…”
Bạch Đoàn: “…”
Gần như thí sinh tham gia thi đại học đều lên thị trấn xem thành tích hết, Tiết Ngạn thân là nhân vật nổi tiếng, hiển nhiên cũng là đối tượng được đề cập tới.
“Các bà có nhìn thấy Tiết Ngạn dắt xe đạp lên đó xem điểm không? Tôi ngồi ở đầu đường rất lâu rồi sao vẫn chưa thấy cậu ta qua nữa nhỉ?”
“Tôi cũng không thấy, không phải đang ở nhà đấy chứ? Tôi thấy lần này lại trượt rồi, các bà nhìn xem nhiều thí sinh tham gia như thế, năm nay còn nhiều hơn cả năm ngoái, nếu dễ đỗ đại học đến thế thì ở đây toàn là sinh viên đại học hết cả rồi.”
“Đúng thật nhỉ, ôi, nhà họ Tiết xem chừng sắp vùng dậy rồi, nhưng sinh viên đại học này cũng không phải nói đỗ là đỗ, các bà xem, ngay cả đi xem thành tích cũng không dám…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận