Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 766: Tiết Ngạn, anh đúng là quá lợi hại luôn ấy

Lục Giai Giai nhận lấy với vẻ ngây dại, cô nhìn mấy tờ hợp đồng mua bán nhà này, cảm thấy sau này mình có thể ăn không ngồi rồi.
“Anh vốn định mua thêm vài căn nữa, nhưng mua quá nhiều sẽ thu hút sự chú ý của người khác.” Bụng ngón tay của Tiết Ngạn sờ lên gò má trắng trẻo của Lục Giai Giai, cố tình hỏi: “Lần này anh ra ngoài vẫn được chứ?”
Đôi mắt to của Lục Giai Giai nhuộm lên tia sáng lấp lánh: “Tiết Ngạn, anh đúng là quá lợi hại luôn ấy.”
“Ừm.” Đôi môi mỏng của Tiết Ngạn hơi nhếch lên.
Tiết Ngạn mang về cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, kiểu dáng vô cùng mới mẻ.
Duy chỉ có Lục Giai Giai là ngoại lệ, quần áo mới của cô là nhiều nhất, đủ sáu bộ.
Anh rất có lòng, quần áo của trưởng bối đều nhớ rõ kích cỡ, mặc vào vừa vặn.
Tiết Ngạn còn mua cho cha mẹ Lục và cha Tiết mỗi người một cái đồng hồ.
“Ôi chao, mua mấy thứ này làm gì hả con?” Mẹ Lục cười không khép được mồm.
Cha Lục thích đồng hồ, cảm thấy mình mặc đồ Trung Sơn, đeo đồng hồ nam vào vô cùng có phong thái, xưa nay ông ta nghiêm túc trầm ổn, nhưng lần này thật sự không nhịn được mà cười.
Trên mặt cha Tiết cũng là nụ cười tươi như hoa nở.
Mẹ Lục nhắc nhở: “Lần này Tiết Ngạn về, người ngoài chắc chắn sẽ hỏi, mọi người không được phép nói lung tung, chỉ nói chạy ra ngoài xem sao là được, không những không thể nói đi kiếm tiền mà còn phải nói đã lỗ.”
Tiết Ngạn cũng thận trọng, khi trở về trông mệt mỏi vất vả, cũng không nhìn ra bộ dáng kiếm được tiền chút nào.
Trong lòng mẹ Lục hiểu khi nào có thể khoe khoang, khi nào không thể khoe.
Bớt cho bị người có lòng nắm được đằng chuôi.
Người có mặt ở đó đều gật đầu.
Đến tối, Tiết Ngạn ấn Lục Giai Giai xuống điên cuồng hôn, tư thế này khiến cô có hơi sợ.
“Đi lâu như thế, anh không mệt sao?” Cô ấn lên ngực anh.
Tiết Ngạn thấp giọng đáp: “Không có cảm giác.”
Anh nắm ngón tay của cô lên hôn, bảo: “Bây giờ đang ở giai đoạn đầu, qua hai tháng nữa kinh tế ở đó bắt đầu tiến vào trạng thái, chúng ta lại đang học đại học, anh đã bàn bạc với khỉ gầy rồi, kêu cậu ta dẫn theo ba anh trai của em đi làm một chuyến vào tháng mười.”
Lục Giai Giai ngừng giãy dụa, cô sớm đã nghĩ qua vấn đề này.
Nhưng ba anh trai của cô xưa nay chưa từng ra ngoài bươn chải, chắc chắn phải chịu không ít khổ mới có thể hiểu rõ đường đi lối bước trong này.
Lỡ như lỗ ngược lại sẽ có hiềm khích, còn nếu có người dẫn dắt, vậy chắc chắn có thể nhanh chóng nắm được cơ hội.
“Thật sao?”
“Ừm, anh đã sắp xếp xong rồi, nhưng có bằng lòng gia nhập hay không còn phải xem cá nhân bọn họ, còn có tiền vốn nữa, bọn họ nhất định phải tự mình lấy ra, bằng lòng đánh đổi trước mới được, không thể giao toàn bộ vốn lên người chúng ta, kiếm tiền rồi lại chia cho bọn họ. Mới đầu tiền vốn ít vậy thì kiếm ít một chút, nhất định phải cho bọn họ có ý thức này, bằng không sau này chắc chắn sẽ phiền phức.”
Khi không có tiền đều là anh em tốt, dính đến tiền rồi lòng người dễ thay đổi, Tiết Ngạn không muốn lãng phí thời gian đi xử lý mấy chuyện nhàm chán này.
“Nghe anh hết.” Lục Giai Giai cười tươi như hoa nở, nhưng trong lòng lại có hơi lo lắng, không biết ba anh trai liệu có lòng quyết đoán này không.
Nếu thật sự có người bằng lòng, cô nhất định sẽ kêu mẹ Lục từ từ đánh tiếng.
Không chỉ phải nghe lời mà càng phải học hỏi, biết nhìn biết nghĩ.
Nếu không bằng lòng, cũng chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy vậy.
Lục Giai Giai vẫn hy vọng các anh đều có thể sống thật tốt.
Ánh mắt của cô hơi mơ hồ, vẻ mặt của Tiết Ngạn nặng nề, kéo áo trên vai cô, cắn nhẹ một cái.
“Đau.” Cô lấy lại bình tĩnh.
“Đã nói trước đều nghe anh hết rồi.”
Lục Giai Giai: “…”

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, Tiết Ngạn luôn miệng nói không mệt nhưng suy cho cùng đã chạy bôn ba nhiều ngày như thế, sau khi dày vò Lục Giai Giai một đêm cũng nằm trên giường ngủ khò.
Ngược lại Lục Giai Giai vẫn hơi có tinh thần, cô rời giường xử lý qua rồi mới ngủ.
Ngày hôm sau Tiết Ngạn nói lại với mẹ Lục chuyện này, anh ra ngoài thời gian dài như thế cũng không hề uổng phí, hiểu ra được rất nhiều con đường.
Chuyến đi này lợi nhuận lớn nhưng cũng có người ăn cướp trên đường, cực kỳ có khả năng mất cả chì lẫn chài.
Lần trước anh dẫn theo không ít người đi, nhìn thấy rất nhiều tuyến đường mới bình an về nhà được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận