Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 78: Đây chính là quy tắc

Nếu nói cô em chồng ở nhà bên thì bọn họ còn tin.
Nhưng Lục Thảo vẫn nên bỏ đi cho rồi.

Con cá lớn hai đến hai cân rưỡi dùng nồi sắt nấu một tiếng, đợi khi nước trong biến thành màu trắng đục, mùi thơm cũng tỏa tứ phía.
Nhưng cho dù có thơm cỡ nào, chỉ cần mẹ Lục không lên tiếng thì cũng chẳng ai dám đụng.
Đây chính là quy tắc.
Thập niên những năm bảy mươi, lương thực vô cùng quý giá, gần như lượng cơm của mỗi người đều có giới hạn, tiêu chuẩn chính là không chết đói là được.
Nếu ăn cơm không có quy tắc, sức lao động sẽ giảm xuống, sẽ càng ngày càng không có cơm ăn hơn.
Dựa theo cách nói của mẹ Lục, trước tiết kiệm cho con, sau thì con chết đói, còn sống hết mới là quan trọng nhất.
Đặc biệt là sức lao động trong nhà tuyệt đối không thể thiếu cơm.
Mẹ Lục chia một nửa con cá ra phần lại buổi tối ăn cơm, sau đó lại đựng một bát cho Lục Giai Giai, phần của bốn cha con nhà họ Lục cũng được chia ra đựng bát riêng.
Mẹ Lục chưa bao giờ từng thiên vị bản thân, thường đều ăn giống con trai và con dâu, mấy đứa nhỏ thì mỗi người một miếng cá nhỏ, thêm nửa bát canh.
Đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà chính là Chuyên Đầu ba tuổi nhà chị cả và Lục Dạ mới hơn một tuổi nhà chị hai.
Lục Dạ còn nhỏ tuổi nên không thể ăn cá, mẹ Lục múc thêm canh cá cho cô bé để nếm vị.
Lục Giai Giai ngoan ngoan ngồi trên ghế đợi chia cơm nhíu mày lại, cô gắp một khúc cá to đặt vào bát của mẹ Lục: “Mẹ, mẹ ăn thêm chút đi, con không ăn được nhiều như vậy đâu, còn phải để bụng ăn canh gà nữa.”
Mẹ Lục nhìn miếng cá trong bát mà rưng rưng nước mắt, bắt đầu hành động thường ngày: “Con gái mẹ hiếu thuận quá, không chỉ bắt cá mà còn gắp cá từ bát mình cho mẹ, con nói xem mẹ tu được phúc gì mới sinh được đứa con gái hiếu thuận như con chứ.”
Mọi người gật đầu vô cùng tán thành, Lục Viên húp một hớp canh cá, nhìn Lục Giai Giai rồi nói với giọng trẻ con: “Cô út tốt nhất, bắt cá cho Tiểu Viên.”
“Cháu cũng thích cô út, thích cô út nhất.” Trong đôi mắt của Đại Sơn lóe lên vẻ tôn sùng.
Cô út thật quá lợi hại, không chỉ có thể bắt gà mà còn có thể bắt cá, cậu bé phải học theo cô út mới được.
Thạch Đầu không cam lòng yếu thế, gân cổ lên nói: “Từ nhỏ cháu đã thích cô út nhất rồi.”
Chuyên Đầu ba tuổi cũng bập bẹ theo: “Thích…”
Mấy đứa nhỏ thi nhau nói Lục Giai Giai tốt, ngay cả Trương Thục Vân cũng gật đầu theo.
Lần này Lục Giai Giai mang về một con gà rừng và bốn con cá lớn, năm mới cũng chưa thấy được ăn ngon như lúc này.
Trong lòng cô ta hiểu rõ người được hưởng ánh sáng nhất chính là phòng cả và phòng hai bọn họ, con cái nhiều nên ăn cũng nhiều hơn.
Mẹ Lục rướn cổ lên nói: “Mấy đứa nít ranh các cháu biết cô các cháu tốt là được, sau này lớn lên phải hiếu thuận với cô các cháu, có gì ngon cũng phải nhớ đến cô các cháu trước, ai dám bắt nạt cô các cháu thì các cháu phải xông lên đầu tiên, nghe chưa hả.”
“Chúng cháu biết rồi ạ!”
Lục Giai Giai: “…”
Đây chắc chắn là tiêu chuẩn phản diện cực phẩm chắc luôn rồi.
Hôm nay người nhà họ Lục ăn cơm rất vui vẻ nhưng không bao gồm cả Điền Kim Hoa.
“Mẹ, sao con không có cá?” Điền Kim Hoa cầm đũa bới trong bới ngoài một lượt.
“Cho cô uống canh cá còn thấy tiếc đây này.” Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Cô quên cô đã nói sẽ không ăn đồ của con gái tôi rồi sao?”
Điền Kim Hoa dại ra, cô ta quay đầu liếc mắt nhìn hai đứa con gái bên cạnh.
Lục Hảo có hai miếng cá, Lục Viên cũng có hai miếng cá nhưng hơi nhỏ hơn một chút.
Lục Hảo thấy Điền Kim Hoa nhìn qua cả người run bắn một cái, nghĩ ngợi một lúc rồi gắp một miếng cá trong bát định đặt vào bát của cô ta.
Lục Giai Giai nhìn với vẻ u ám: “Chị hai, chị có mặt mũi cướp cả thức ăn từ miệng con mình nữa sao?”
“Không giành, chị nào có thể ăn đồ trong bát con được…” Điền Kim Hoa căng da mặt nở nụ cười, quay đầu trừng mắt nhìn Lục Hảo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận