Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 793: Kiểu tóc phong cách Hồng Kông 1

Đột nhiên cô nghĩ đến một chuyện, mở miệng nói: “Chị Khổng Nhã nói với em cuối năm nay hai bên sẽ tới gặp cha mẹ của nhau, đến khi ấy cha mẹ em chắc chắn phải tới thủ đô, vậy chúng ta đón cả cha và em trai anh tới đây đón tết, hay là chúng ta về?”
Đối với Tiết Ngạn mà nói thì tết năm nào cũng như nhau, con ngươi màu đen của anh di chuyển: “Biệt thự nhà mình có năm phòng, chúng ta một phòng, Tiết Thừa Thụy một phòng, cha mẹ vợ một phòng, cha anh một phòng, Tiết Khiêm với Tiết Dương một phòng, cho dù đều chuyển hết vào cũng đủ ở.”
“Cha mẹ em chắc hẳn sẽ không qua ở đâu, anh ba em được chia nhà, anh ấy đã chừa lại phòng rồi.” Lục Giai Giai nhỏ giọng: “Nếu em trở thành người phiên dịch cuộc sống cho người đó, có khả năng lúc năm mới cũng phải làm việc, chắc là không về quê được.”
Tuy rằng không biết có phải là mình hay không nhưng cô vẫn muốn cách gần người đó một chút, đây chính là may mắn mà cả đời cũng không gặp được.
Tiết Ngạn nói thẳng: “Vậy thì đón bọn họ lên đây ở đi, chúng ta đón tết ở thủ đô một lần.”
“Vậy tốt quá, đợi được nghỉ, chúng ta cùng nhau đi đón bọn họ đi.” Lục Giai Giai vui vẻ.
“Em không cần đi, một mình anh đi là được, bằng không trên đường còn phải chăm sóc em.”
Lục Giai Giai say xe quá nặng, liên tục ngồi xe lửa đi đi đi về chắc chắn không kiên trì được.
Còn nữa, hai chàng trai mới lớn có cơ thể cường tráng như Tiết Khiêm và Tiết Dương nào cần Lục Giai Giai đón.
Nếu như bận, cứ trực tiếp viết thư về kêu bọn trẻ dẫn cha Tiết qua đây.
Đàn ông nhà họ Tiết nếu ngay cả chút chuyện này cũng không làm tốt được thì có tác dụng gì?
Tiết Ngạn nghĩ ngợi, quyết định không về đón nữa, đợi bọn họ được nghỉ sẽ viết thư kêu Tiết Khiêm và Tiết Dương dẫn cha Tiết qua đây.
Lục Giai Giai thì lại tìm thầy hướng dẫn xin được ở bên ngoài trường.
Mới đầu trường học còn không cho sinh viên ra ngoài ở, bây giờ đã dần buông lỏng quy định.
Lục Giai Giai mở miệng nói: “Đối tượng… chồng em đã tìm được nhà ở bên ngoài, rất gần, em muốn xin được ra ngoài ở ạ.”
“Chuyện này cứ lùi lại trước đã, bạn học Lục Giai Giai, chúng tôi thông qua nghiên cứu đã quyết định tiến cử em và ba sinh viên của đại học khác cùng nhau làm phiên dịch cho ông ấy, đây chính là vinh dự to lớn.” Người hướng dẫn kích động đến mức sắc mặt đỏ bừng.
“Em, chọn em ạ?” Đầu óc Lục Giai Giai lập tức ngây dại: “Là em!”
Tuy cô biết mình có khả năng rất lớn sẽ thành công nhưng khi một khắc này thật sự tới, cô vẫn cảm thấy cả người lâng lâng, giống như đang nằm mơ vậy.
Cô có thể gặp được người đó rồi…
Lục Giai Giai vui đến mức cả ngày đều cười ngốc, Vương Vận Thu đi qua, hất cằm lẩm bẩm: “Nước miếng sắp chảy ra rồi kìa.”
Lục Giai Giai theo bản năng sờ khóe miệng, sau khi đầu óc phản ứng lại, cô hơi nhíu đôi mày thanh tú “Cô đố kỵ với tôi đấy à?”
“Ai thèm đố kỵ với cô?” Vương Vận Thu mở miệng nói với vẻ buồn tênh, cô ta ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt lại dời lên mái tóc của cô: “Tốt xấu gì cũng sẽ đi gặp người đó, có thế nào cũng phải chỉnh trang cho mình một chút đi chứ, lỡ như đến lúc đó lên báo, kiểu tóc quê mùa này khó coi chết đi được.”
“Tóc đuôi ngựa quê mùa chỗ nào?” Lục Giai Giai im lặng vài giây rồi đưa ra một quyết định, kéo Vương Vận Thu đi làm tóc.
Cô cắt khoảng hai đốt ngón tay tóc, lại làm xoăn nhẹ, từ xa nhìn thấy độ dài này chỉ dưới nách, cô làm kiểu tóc phong cách Hồng Kông, lúc cười lên vô cùng xinh đẹp, nhưng khi không có biểu cảm lại thêm vài phần lạnh lùng.
“Tôi thế này trông không dễ bắt nạt nữa đi?” Lục Giai Giai chạm vào mái tóc trước trán.
Lỡ như gặp được người nước ngoài gì đó, bớt khiến người tưởng mình là một tên quê mùa.
Đôi mắt của Vương Vận Thu sáng ngời: “Không dễ bắt nạt, không dễ bắt nạt chút nào, đi, đi mua quần áo với tôi.”
Cô ta kéo Lục Giai Giai đi.
Lúc Lục Giai Giai còn đang nửa tình nửa mê đi theo Vương Vận Thu, đợi sau khi đầu óc xoay chuyển lại được thì đã mua xong quần áo mất rồi.
Tiết Ngạn đi đón Bạch Đoàn, Bạch Đoàn kéo cặp sách nhỏ, hỏi cha: “Mẹ đâu ạ?”
“Chắc đang ở nhà ăn, lát nữa đi tìm mẹ.” Tiết Ngạn đi có hơi vội, tay vừa giơ lên đã xách Bạch Đoàn tiến thêm vài bước.
Bạch Đoàn giận dữ: “Quần áo con vừa mới chỉnh xong đều bị cha làm nhăn hết rồi, đến lúc đó mẹ không thích con nữa thì phải làm sao?”
“Con có gì mà phải thích? Ngay cả lương thực còn không gánh nổi.” Tiết Ngạn liếc mắt nhìn.
“Bạch Đoàn lớn rồi có thể gánh được!”
“Vậy con mau lớn nhanh đi.” Trưởng thành rồi có thể ném ra ngoài.

Bạn cần đăng nhập để bình luận