Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 808: Ông ta ngược sáng mà tới 1

Qua một lúc, cô nói: “Em tìm thêm một bộ ngày thường đi.”
Lục Giai Giai thật sự rất coi trọng công việc này, nói một cách chính xác thì cô tôn kính người sắp được gặp đó hơn.
Quần áo bị ném lên giường, cuối cùng Tiết Ngạn đã có hơi buồn ngủ.
Tìm qua tìm lại, Lục Giai Giai vẫn quyết định mặc bộ tây trang kiểu nữ đó, như vậy trông chuyên nghiệp hơn.
Cô rời giường từ rất sớm, định mua cái bánh bao lấp bụng trên đường, ai ngờ mẹ Lục đã làm xong bữa sáng cho cô.
Cha Lục và cha Tiết cũng đã dậy, ba người đều không để Lục Giai Giai làm gì cả, chỉ sợ cô làm bẩn quần áo.
Mẹ Lục chỉ thiếu điều cầm thìa đút cho cô ăn cơm: “Con gái, con làm việc cho tốt, chuyện trong nhà không cần quản, nhất định phải làm tốt công việc của mình.”
“Vâng!” Lục Giai Giai trừng to mắt, gật đầu với vẻ nghiêm túc.
Cô cùng hai người ở trường khác thông qua một loạt điều tra mới vào bên trong.
Ba người vừa ngồi ở phòng khách chưa bao lâu thì cửa chậm rãi bị đẩy ra.
Ông ta đi vào trong, ngược sáng mà tới.
Rất giản dị, bộ đồ Trung Sơn màu xám thoạt nhìn đã mặc rất lâu rồi.
Lục Giai Giai chớp mắt, cô từ từ đứng dậy, giọng nói như xuyên thời không mà tới.
“Ba vị đồng chí trẻ, chào mọi người.”

Lục Giai Giai liên tiếp một tháng đều bận rộn công việc, cô có thể cảm giác được tình hình nghiêm trọng trong nước.
Việc quá nhiều, quốc gia cần thời gian trưởng thành.
Cha Lục là đại đội trưởng trong thôn, sau khi đón tết xong nhất định phải về.
Tiết Dương và Tiết Khiêm cũng phải đi học, Tiết Ngạn kêu bọn họ ở luôn tại trường, cha Tiết thì ở lại đây không về.
Mẹ Lục vốn muốn theo cha Lục về nhưng nhìn thấy Lục Giai Giai và Tiết Ngạn bận rộn như thế, bà ta bàn bạc với cha Lục, đợi qua một khoảng thời gian nữa mới về.
Bạch Đoàn có cha Tiết và mẹ Lục chăm sóc, Lục Giai Giai cũng dần dồn trọng tâm hoàn toàn vào mặt công việc.
Đón tết xong, Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc lại bắt đầu chạy lên huyện, cuối cùng giữa tháng hai cũng mua được nhà, tiền gần như đã tiêu hết một nửa.
Lý Phân đã gần đẻ, cô ta xin nghỉ với trường học nửa năm.
Mua nhà rồi, Trương Thục Vân lén lút chạy lên thị trấn sửa nhà, còn tìm trường học tốt cho các con.
Thôn dân phát hiện ra khác thường mới nhao nhao hỏi: “Thục Vân, sao ngày nào các cô cũng chạy ra ngoài thế? Có phải có chuyện gì rồi không?”
Trương Thục Vân nhăn nhó mặt: “Còn không phải chúng tôi muốn xem bên ngoài có việc gì làm hay không sao? Kết quả tìm lâu như vậy cũng không tìm được, cái số của tôi đúng là không ở nhà nhàn rỗi được.”
Có người cười thành tiếng: “Thục Vân, công việc nào có dễ tìm như thế? Nếu như tìm dễ như thế người ta chắc chắn đã cho người thân vào làm hết rồi, nào còn để cô vào nữa, cô vẫn nên ngoan ngoãn ở nhà trồng trọt đi, xưởng cũng không dễ vào đến vậy đâu.”
Lúc này có thể vào xưởng làm công nhân chắc chắn là một công việc có thể diện.
Trương Thục Vân xua tay với vẻ không để ý: “Có gì đâu? Nói không chừng lại đến lượt tôi.”
Cô ta rời đi, có vài người không nhịn được mà cười chê: “Không ngờ Thục Vân này cũng có lúc không biết trời cao đất dày, còn tìm công việc nữa chứ, đúng là lãng phí thời gian.”
“Có đất mà trồng trọt còn không biết đủ, ngày nào cũng chạy ra ngoài, đợi mà khóc đi.”
Lục Nghiệp Quốc cũng bận đi bận về, anh ta định đợi Lý Phân ở cữ xong mới thu xếp căn nhà ở huyện sau, hơn nữa anh ta cũng đã tìm xong con đường ở xưởng, đang định bán quần áo, thuận tiện cho vợ anh ta tham khảo.
Cuối tháng ba, Lý Phân sinh một đứa con trai, có kinh nghiệm rồi, Lục Nghiệp Quốc bế con, giặt tã đều vô cùng thành thạo.
Mẹ Lục không về, kêu cha Lục giao mười mấy đồng cho phòng tư, xem có thể tìm bà đỡ trong thôn giúp chăm sóc hay không.
Giá tiền này không thấp, bà đỡ có kinh nghiệm trong thôn chắc chắn chịu làm.
Cha Lục giao chuyện này cho Trương Thục Vân.
Mấy bà cô đó vừa nghe được chỉ chăm sóc một tháng có thể được mười mấy đồng tiền đều đi qua nghe ngóng tình hình, Trương Thục Vân sàng lọc người, cuối cùng tìm một bà cô trước đây từng làm bà vú.
Bà cô đó làm việc gì cũng vô cùng tháo vát, bằng không cầm mười mấy đồng tiền cũng thấy không yên lòng.
Lục Nghiệp Quốc nhanh chóng thả lỏng người, có thời gian là lại chạy ra ngoài.
Châu Văn Thanh vẫn cả ngày ầm ĩ đòi ly hôn với Lục Thảo, Lục Thảo lại không chịu ly hôn, ba ngày cãi nhau một trận nhỏ, năm ngày cãi một trận lớn.
Mới đầu người trong thôn còn tới xem náo nhiệt, sau này lại chỉ cảm thấy phiền lòng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận