Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 816: Hôm nay chơi gì thế

Một tháng này cô ta gầy đi nhanh chóng, người vừa nhàn rỗi cái là sẽ nghĩ rất nhiều.
Cô ta đã hối hận rồi, hối hận vì lúc đầu mình cứ cắm đầu đòi lấy Châu Văn Thanh cho bằng được.
Nhưng đã đến nước này rồi, cả đời này Châu Văn Thanh cũng đừng hòng thoát khỏi cô ta được.
Lục Thảo vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đứa trẻ ở cách đó không xa, đôi mắt đó quá giống với của Lục Giai Giai, cô ta vừa nhìn một cái đã nhận ra thân phận của đứa trẻ.
Cô ta nhìn đứa con trai bên cạnh mình rồi lại nhìn Bạch Đoàn, trong lòng không kiềm chế được cơn giận dữ.
“Mẹ, con nhớ nó.” Tuyết Đoàn từng muốn giành kẹo của Bạch Đoàn, nó không nhớ được bao nhiêu chuyện, chỉ nhớ được duy nhất Bạch Đoàn.
Lục Thảo lẩm bẩm, nghĩ đến ngày trước.
Nếu cô ta gả cho Tiết Ngạn, Tuyết Đoàn chắc chắn chính là con của Tiết Ngạn, ở thủ đô trải qua cuộc sống tốt.
Cô ta thuận miệng nói: “Cuộc sống mà nó trải qua bây giờ là cuộc sống tốt của con.”
“Của con?” Tuyết Đoàn sững sờ.
Bạch Đoàn đi theo các anh chơi một buổi sáng, thẳng đến khi nóng quá không chịu được mới về nhà.
Lục Giai Giai kéo Bạch Đoàn qua, cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cậu bé, cô tò mò hỏi: “Hôm nay chơi gì thế?”
Bạch Đoàn hào hứng đáp: “Anh Thạch Đầu dẫn con đi tìm trứng chim, còn dẫn con chơi bắn ná thun.”
Lục Giai Giai nhéo gương mặt nhỏ của cậu bé: “Quần áo đều bẩn hết rồi, về tự mình giặt đi nhé.”
“Con không giặt được, kêu ba giặt đi ạ, tay cha vô cùng to, quần áo của Bạch Đoàn chỉ vò vài cái là sạch à.” Bạch Đoàn làm nũng.
“Thằng nhãi thối.’ Mẹ Lục nở nụ cười.
Ở góc tường cách đó không xa, Tuyết Đoàn trừng to mắt nhìn trộm, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Lục Giai Giai.
Tuy rằng trông cô trẻ nhưng khi ánh mắt của cô nhìn Bạch Đoàn lại vô cùng dịu dàng, đặc biệt là lúc cười lên càng như có thêm ánh sáng.
Người mẹ dịu dàng và xinh đẹp.
Tuyết Đoàn nghĩ đến lời của Lục Thảo.
Cuộc sống mà Bạch Đoàn đang trải qua này đều là của nó, vậy liệu có phải đây mới là mẹ nó không?
Tuyết Đoàn bấu tay vào vách tường, trong lòng nó hơi kích động.
Đây mới là mẹ của nó sao?
Ăn cơm trưa xong, Lục Giai Giai dắt Bạch Đoàn về nhà ngủ trưa, đi rồi lại đi, cô cảm thấy sau lưng có gì đó không đúng.
Cô nhìn ra phía sau nhưng cũng không phát hiện ra gì khác thường.
Lục Giai Giai nghi ngờ mình quá nhạy cảm, lại dẫn Bạch Đoàn chậm rãi đi về nhà.
Tiết Ngạn liên tiếp hai ngày đều chạy lên thị trấn, lần nào cũng đến chiều mới về, lúc Bạch Đoàn đang chơi với các anh trai thì gặp được anh.
Tay anh vừa dùng sức đã nhẹ nhàng bế được Bạch Đoàn lên.
Tuyết Đoàn ở chỗ xa chớp mắt, nhìn bóng lưng của Tiết Ngạn.
Châu Văn Thanh với Lục Thảo ly hôn nhưng vẫn ở chung, anh ta ôn tập học hành, hai người họ lại cãi nhau.
Xung quanh căn nhà ngoại trừ tiếng cãi nhau ra thì chính là tiếng sâu bọ, Tuyết Đoàn gãi bọc đỏ bị đốt trên tay mình, trong đầu nó nghĩ đến Lục Giai Giai và Tiết Ngạn.
“Tuyết Đoàn, rót cho mẹ cốc nước.” Giọng của Lục Thảo khàn, cô ta gọi ra ngoài cửa.
Tuyết Đoàn không nhúc nhích.
“Tuyết Đoàn, con không nghe thấy sao? Rót cho mẹ cốc nước.” Lục Thảo càng tức giận hơn, hai cha con này đều tới khắc cô ta đấy à.
Đột nhiên Tuyết Đoàn đứng bật dậy trên thềm cửa: “Bà mới không phải mẹ tôi, mẹ tôi không phải là bà.”

Tiết Ngạn chạy lên thị trấn hết vài ngày, bây giờ vụ thu hoạch đã qua, sau đó chính là các hộ gia đình trồng ngô của mình.
Nhà họ Tiết cũng được chia đất, lúc đầu Tiết Ngạn không ở nhà nên là cha Tiết rút thăm.
Ruộng số hai, không tính là kém.
Tiết Khiêm và Tiết Dương được nghỉ hè, hai thanh niên trẻ đã mười tám tuổi, đang là lúc có sức nhất, ngày hôm sau Tiết Ngạn đã dẫn các em ra đồng.
Hai hôm nay Lục Giai Giai ở nhà giặt quần áo và nấu cơm, cũng chạy đi đưa nước cho bọn họ.
Tiết Ngạn làm việc hai ngày, vốn ở thủ đô dưỡng trắng ra được một chút, nhưng chỉ mấy hôm về nông thôn này đã nhanh chóng đen trở lại.
Buổi sáng anh uống mấy hớp nước mát, sau đó nhìn về phía Bạch Đoàn đang học thuộc bảng chữ cái.
Đàn ông nhà bọn họ đều không có ai không biết làm việc, vì thế Tiết Ngạn cầm cái xẻng sắt đang định dẫn Bạch Đoàn ra đồng.
“Tiết Ngạn!” Lục Giai Giai gọi anh lại, cô nghiêm túc nói: “Đến tháng tám Bạch Đoàn mới được bốn tuổi.”
“Không sao, cho nó ở bên cạnh nhìn trước.” Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn nhìn Bạch Đoàn: “Nhất định phải cho nó biết cuộc sống tốt đều không dễ có được.”
Lục Giai Giai trừng to mắt: “Nhưng nó còn nhỏ quá.”
“Không kêu nó làm việc, chỉ kêu nó theo anh ra đó đọc sách thôi.”
“…”
Lục Giai Giai cũng chạy theo một chuyến, mang chiếu, mang nước, còn mang cả ghế nhỏ cho Bạch Đoàn nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận