Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 819: Mẹ đang nghĩ ngợi lung tung gì thế

Lúc mẹ Lục ăn cơm lại thở dài một tiếng, người già rồi dễ nghĩ đến bản thân, bà ta cắn răng: “Đợi mẹ già rồi, nếu như bốn thằng anh của con dám đối xử với mẹ như thế, mẹ nhất định phải bò dậy cào nát mặt chúng nó.”
Lục Giai Giai: “…”
“Mẹ, mẹ đang nghĩ ngợi lung tung gì thế?” Cô bất đắc dĩ bảo: “Loại chuyện này hoàn toàn không dính dáng một chút gì đến nhà chúng ta, không đúng, bây giờ cơ thể mẹ khỏe bao nhiêu, con còn chưa hiếu thuận mẹ nữa mà, nghĩ đến mấy chuyện này làm gì?”
Bạch Đoàn không nghe hiểu mẹ Lục nói gì, cậu bé cũng chưa từng nhìn thấy cái chết, cậu bé nhìn mẹ Lục, hé cái miệng nhỏ nói: “Cháu với mẹ nhất định sẽ hiếu thuận bà ngoại.”
Mẹ Lục lập tức nở nụ cười, nhưng bà ta vẫn không nhịn được mà than thở: “Hai cái thứ ở nhà họ Điền đó bị báo ứng đây mà, nói ra thì kẻ đáng thương nhất chính là năm đứa con gái mà bà ta nuôi kia, tất cả đều gả với sính lễ cao, mẹ nói như vậy này, ngoại trừ cái người gả cho anh hai con ra thì chẳng có một ai gả được cho người tốt.”
Trong thôn đều khịt mũi khinh thường về cảnh ngộ mà mẹ Điền gặp phải, còn mập mờ chửi bà ta đáng kiếp.
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc đã mua xong nhà trong huyện, Trương Thục Vân kích động đến mức cả đêm không ngủ được.
Cô ta với Lục Giai Giai chạy lên thị trấn mua đồ, Lục Giai Giai cũng dẫn Bạch Đoàn đi chơi.
Về đến nhà, Bạch Đoàn mệt mỏi vô cùng, Lục Giai Giai cõng cậu bé đi về nhà.
Bạch Đoàn càng lớn càng nặng, cô đã bắt đầu thấy hơi tốn sức.
“Em gái, để chị cõng cho.” Trương Thục Vân đi lên.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Chị cả, không cần đâu, chỉ còn một đoạn nữa thôi mà.”

Ruộng nhà Lục Thảo không ai trồng trọt nên cho thuê, tốt xấu gì cũng có thể kiếm được ít lương thực.
Cô ta kêu Tuyết Đoàn giúp mình lấy gậy, giọng vừa to vừa nóng nảy: “Mau lấy qua đây nhanh lên.”
Tuyết Đoàn rụt cổ, nó nhìn Lục Thảo, trong đầu lại nghĩ đến Lục Giai Giai.
Trước đây nó từng nghe người khác nói có đứa trẻ được nhận nuôi, nó chắc chắn cũng vậy.
“Bà không phải mẹ tôi, tôi muốn đi tìm mẹ ruột của tôi.” Tuyết Đoàn lùi về sau.
Đây đã là lần thứ hai Lục Thảo nghe thấy Tuyết Đoàn nói như thế, cô ta tức muốn chết: “Tao không phải mẹ ruột mày thì ai là mẹ ruột mày? Muốn ăn đòn đúng không?”
“Bà không phải mẹ ruột của tôi.”
“… Đúng! Tao không phải mẹ mày, có bản lĩnh thì mày đi tìm mẹ ruột của mày đi!”
Đôi mắt của Tuyết Đoàn sáng ngời, lập tức chạy ra ngoài, Lục Thảo sốt ruột: “Thằng ranh con kia, mày định đi đâu?”
“Tôi muốn đi tìm mẹ ruột của tôi.”
Bên này, Lục Giai Giai đẩy cửa ra, cô chống vào khung cửa thở hồng hộc, Bạch Đoàn ở trên lưng cô yêu cầu được xuống.
Lục Giai Giai ngồi xổm xuống thả cậu bé xuống, thời tiết vốn đã nóng, cô lại túa mồ hôi đầy người, cảm thấy cả người từ trên xuống dưới dinh dính, đang định lát nữa sẽ đi tắm một cái.
“Trong nồi chắc vẫn còn cháo ấm, lát nữa ăn rồi ngủ sau.” Cô đứng dậy, nhéo gương mặt nhỏ của Bạch Đoàn.
“Mẹ!”
Khi ấy, phía sau truyền tới giọng trẻ con kích động và hữu lực.
Lục Giai Giai theo bản năng nhìn ra sau, trông thấy Tuyết Đoàn, cô sững sờ.
“Mẹ!” Hai mắt Tuyết Đoàn sáng lấp lánh, ngẩng đầu nhìn Lục Giai Giai với vẻ dè dặt.
Đầu óc cô hoang mang, cô nhìn hai bên trái phải với vẻ nghi ngờ trước, sau khi xác định không có Lục Thảo mới ngây người hỏi: “Tuyết… Tuyết Đoàn, cháu đang gọi ai thế?”
“Mẹ, mẹ chính là mẹ của con!” Tuyết Đoàn lại tiến lên hai bước.
“… Cái gì?” Đầu óc của Lục Giai Giai có hơi không đủ dùng, cô cúi đầu nhìn Bạch Đoàn, tự động bổ não ra một vở kịch.
Ôm lộn con? Không thể nào, vừa nhìn Bạch Đoàn đã biết là con trai cô rồi, hơn nữa mới sinh ra đã không rời khỏi người cô nửa bước, cả gia đình đều trông chừng cậu bé mà.
Hơn nữa có phải con trai cô không cô còn có thể không biết hay sao?
Cục bánh mè đen này giống Tiết Ngạn hơn.
“Mẹ!” Tuyết Đoàn lại gọi.
Lần này Lục Giai Giai không biết phải làm sao, trong mắt đứa trẻ tràn đầy vẻ quấn quýt, cô chỉ có thể nói: “Tuyết Đoàn, cháu nhận lầm người rồi, mẹ cháu là Lục Thảo, dì chỉ có thể tính là dì của cháu thôi.”
Bạch Đoàn thì bùng nổ, nó trừng to mắt, lập tức duỗi tay ôm Lục Giai Giai: “Đây là mẹ tao, còn gọi mẹ tao nữa, tao sẽ đánh mày.”
“Không đúng, mẹ chính là mẹ của con!” Tuyết Đoàn cũng muốn tiến lên ôm Lục Giai Giai: “Con mới là con trai của mẹ, nó không phải.”
Bạch Đoàn xù lông nhím, đi lên đánh Tuyết Đoàn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận