Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 830: Châu Văn Thanh mang giấy thông báo của anh ta chạy rồi 3

“Lục Giai Giai, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?” Lục Thảo tức giận vô cùng.
“Cho cô bôi nhọ danh tiếng của tôi này!” Lục Giai Giai gõ nhẹ cái gậy vào lòng bàn tay, đôi mày hơi nhướng lên, cô là muốn ỷ vào Lục Thảo đang bị thương mà bắt nạt cô ta đấy.
“Á!” Lục Thảo muốn phát điên lên mất: “Không thấy Châu Văn Thanh đâu nữa, tôi không tìm được anh ta!”
Lục Giai Giai nhíu mày, sau đó lại lẩm bẩm: “Liên quan quái gì đến tôi, tốt nhất cô nên quản tốt cái miệng của mình vào.”
Không thấy Châu Văn Thanh đâu nữa? Các thôn dân sững sờ.
Hôm trước thư thông báo của Châu Văn Thanh mới gửi về, hôm nay đã không thấy đâu, sẽ không phải chạy rồi đấy chứ?
“Lục Thảo, thật sự không thấy Châu Văn Thanh nữa sao?”
“Đúng, trưa hôm qua anh ta không có ở nhà, tôi tưởng anh ta có chuyện ra ngoài, kết quả đến hôm nay vẫn chưa về!” Lục Thảo càng nói càng đau lòng, cuối cùng ngồi xuống đất khóc.
Lục Giai Giai đã sớm đoán được sẽ như thế, con người Châu Văn Thanh này thấy lợi quên nghĩa, anh ta lại chán ghét Lục Thảo nên vừa có cơ hội là chắc chắn sẽ chạy ngay.
Cô quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thảo ngồi trên đất sụp đổ mà khóc, không biết nên nói gì nữa.
Lúc trước tất cả mọi người đều khuyên cô ta, là bản thân cô ta muốn chọn Châu Văn Thanh, hơn nữa còn nói sẽ không bao giờ hối hận.
Lục Giai Giai ném cái gậy trong tay, quay người định đi.
Lục Thảo gọi cô: “Lục Giai Giai!”
Lục Giai Giai không dừng bước chân.
Cô ta lại nói: “Cô nói đi, liệu Châu Văn Thanh có thật sự không cần tôi nữa không?”
Lục Giai Giai dừng bước chân lại, cô quay đầu: “Không phải bản thân cô đã biết đáp án rồi sao? Hỏi người khác còn không bằng tự hỏi chính mình.”
Lục Thảo lớn tiếng gào khóc.
Lục Giai Giai thu lại tầm nhìn, cô về nhà, cảm thán với Tiết Ngạn: “Châu Văn Thanh chạy rồi.”
Đầu bút trong tay Tiết Ngạn dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Lục Giai Giai.
Cô bị anh nhìn mà chớp mắt, hỏi: “Sao thế?”
“Cậu ta rất quan trọng sao?”
“…” Lục Giai Giai lắc đầu: “Em… còn không phải em nhìn thấy Lục Thảo biến thành người phụ nữ sa ngã hay sao?”
“Không đúng, anh nói xem, Châu Văn Thanh sẽ không thông đồng với con gái của xưởng trưởng như trong sách đấy chứ? Sao đó dựa vào ăn bám để đi lên đỉnh cao đời người?” Cô nhíu mày lại.
Ánh mắt của Tiết Ngạn nặng nề: “Không đâu.”
Châu Văn Thanh đã chạy rồi, trong nhà chỉ còn lại Lục Thảo và Tuyết Đoàn.
Cả người Lục Thảo dại ra ngồi nguyên tại chỗ, Tuyết Đoàn đói đến mức bụng kêu rột rột, cuối cùng chạy đến nhà bác gái cả Lục ăn cơm.
Hai hôm trước bác gái cả Lục còn đắc ý vô cùng, hôm nay nghe thấy tin Châu Văn Thanh đã chạy lại trực tiếp ngây người.
Hôm qua lúc bà ta với hai đứa con dâu ăn cơm, còn lải nhải kêu các con dâu tốt với Lục Thảo một chút, nhưng hôm nay Châu Văn Thanh đã chạy rồi?
Bác gái cả Lục ngồi trên ghế ngây người hết một buổi chiều.
Con dâu cả lắc đầu, Lục Thảo đã kết hôn bốn năm mà mẹ chồng cô ta vẫn không nhìn rõ hai người này.
Cô ta cũng chẳng biết nên nói gì mới tốt nữa.
Buổi tối, bác gái cả Lục tức đến mức bật khóc.
Bác cả Lục cũng uất ức trong lòng, ông ta gõ cán tẩu vang coong coong: “Đừng khóc nữa, Châu Văn Thanh đã chạy rồi, Lục Thảo cũng đã ly hôn với cậu ta, danh tiếng còn kém hơn cả quả phụ, bà nói tiếp sau đây phải làm thế nào bây giờ?”
Nói kém hơn quả phụ còn là dễ nghe đấy, trong thôn cũng không phải không có quả phụ nhưng người ta sống rất yên phận.
Không giống Lục Thảo…
Bác cả Lục chỉ hận không thể giật sạch mái tóc hoa râm của mình xuống.
Bác gái cả Lục khóc đến đau lòng: “Ông nói đi, mấy hôm trước tôi còn khoe với người ta, chỉ nghĩ người trong thôn sẽ thay đổi thái độ với nó một chút, kết quả hôm nay Châu Văn Thanh đã chạy rồi, ông nói sau này tôi còn ra ngoài gặp người kiểu gì đây? Còn cả Lục Thảo nữa, sau này nó phải sống thế nào? Kiến Quốc, tôi thật sự không cần nó nữa, làm bao nhiêu cũng không đủ.”
Thể diện cả đời này của bà ta cũng đã mất sạch rồi.
Bà ta không cầu Lục Thảo nghe lời, hiểu chuyện và có văn hóa như Lục Giai Giai, nhưng tốt xấu gì cũng phải làm một người bình thường chứ.
Bác gái cả Lục không hiểu, rõ ràng con gái lớn của bà ta không tồi, nhưng sao đến đứa con gái út Lục Thảo thì lại như ôn dịch như thế.
Chuyện Châu Văn Thanh đã chạy trốn rất nhanh đã bị người trong thôn đồn đãi đến độ không ai không biết. Mẹ Lục vừa về đến nhà đã đảo trắng mắt: “Bà đây biết ngay cậu ta sẽ chạy mà, các người khỏi phải nói, tuy Châu Văn Thanh vừa lười vừa yếu nhớt nhưng ngay từ đầu cậu ta đã không nhìn trúng Lục Thảo rồi, bây giờ thi đỗ đại học có tương lai rồi, còn ly hôn với Lục Thảo nữa, làm sao có khả năng không chạy được?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận