Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 835: Anh thật sự muốn bảo vệ sự an toàn của em mà…”

“Lỡ em ngã thì phải làm sao?” Lục Kính Quốc chống tay lên lan can bên cạnh, nhìn gương mặt nhỏ của Khổng Nhã mà không hề giấu diếm tí nào: “Anh nhất định phải luôn bảo vệ sự an toàn của em, đồng chí Khổng Nhã, em nhất định phải phối hợp với anh.”
Vừa dứt lời, mặt anh ta đã đập vào cái khăn, ngón tay thon dài của Lục Kính Quốc lấy xuống, đôi mày hơi nhướn lên: “Kêu anh lau hộ em sao?”
Khổng Nhã: “…”
“Lục Kính Quốc!” Khổng Nhã ngày thường an tĩnh phát ra tiếng giận dữ: “Anh mau ra ngoài đi, bằng không em sẽ không khách sáo với anh đâu!”
Không khách sáo? Sao lại không khách sáo? Lục Kính Quốc cầm cái khăn trong lòng bàn tay, tầm nhìn của anh ta không hề lệch đi tí nào, còn cười rất lưu manh: “Đồng chí Khổng Nhã, anh thật sự muốn bảo vệ sự an toàn của em mà…”
Khổng Nhã đi lên đẩy anh ta với vẻ mặt không có cảm xúc.
Cơ thể của anh ta cao lớn, lại từng lăn lộn trên chiến trường, nhưng Khổng Nhã vừa đẩy, anh ta đã lùi lại một bước, trực tiếp bị đẩy ra ngoài.
Khổng Nhã tức tối vô cùng giành lấy cái khăn trong tay Lục Kính Quốc, chút lo lắng chẳng hiểu sao vì mang thai trong lòng đó biến mất.
Cửa phát ra tiếng đóng lại rất mạnh, nụ cười lơ đãng trên gương mặt của Lục Kính Quốc lập tức biến mất.
Bản thân mình khẩn trương không sao, chủ yếu là sợ vợ anh ta có gánh nặng tâm lý gì đó.
Chẳng qua, bây giờ chắc hẳn không còn rồi…

Tối về đến nhà, Bạch Đoàn lại khổ sở giặt quần áo dưới sự giám sát của Tiết Ngạn, bàn tay nhỏ vụng về vò áo.
Tiết Ngạn rất bất mãn với thành phẩm của cậu bé: “Hôm qua đã không giặt sạch rồi, hôm nay phải giặt cho sạch.”
Lúc chơi không chú ý sạch sẽ, vậy thì tự bản thân thu dọn cục diện hỗn loạn này đi, dọn vài lần hiển nhiên sẽ chú ý.
“…” Bạch Đoàn nhanh chóng vò rồi lại vò, Lục Giai Giai quay mặt đi.
Ngày thường Tiết Ngạn dạy dỗ cô sẽ không quản, chỉ có thể đợi Bạch Đoàn giặt xong áo mới kể chuyện cho cậu bé nghe.
Không có gì để mà kể, chủ yếu là kể Cô bé quàng khăn đỏ, Cô bé lọ lem, dù sao thì lúc nhỏ cô cũng chỉ nghe mấy chuyện đó.
Bạch Đoàn nắm ngón tay của Lục Giai Giai mà ngáp dài, cảm thấy vô cùng ấu trĩ, chẳng qua cậu bé thích mẹ vỗ nhẹ lên lưng mình, rất thoải mái.
Có đôi khi cậu bé sẽ cố tình ngây thơ hỏi: “Tại sao sói lại giả trang thành người ạ? Còn biết nói chuyện nữa?”
“…” Lục Giai Giai nghĩ đến mức trán đã hơi nóng lên, chỉ có thể đáp: “Bối cảnh chuyện xưa này sói biết nói chuyện.”
“Có sói biết nói chuyện sao ạ? Bạch Đoàn có thể gặp được không?”
“Ờm… không có… chúng ta kể Cô bé lọ lem đi.”
Qua một lúc.
“Mẹ ơi, chân của cô bé lọ lem rất nhỏ sao? Giày thủy tinh chỉ có một mình cô ấy có thể đi vừa.”
“Không, không đâu? Ừm… có khả năng là nhỏ đi.”
“Nhưng lúc Bạch Đoàn ở trường học, cũng có người chân to bằng chân của Bạch Đoàn mà, tại sao lại không có ai chân to bằng chân của cô bé lọ lem?”
“…”
Trẻ con đều thích một trăm nghìn câu hỏi tại sao sao? Lục Giai Giai mấp máy môi, vậy mà lại không biết nên trả lời loại câu hỏi này thế nào.
Tiết Ngạn thấy sắc trời rất muộn rồi mà tiểu tử thối này vẫn chưa ngủ, anh đi qua cúi mắt nhìn cậu bé: “Có phải không buồn ngủ không? Không buồn ngủ thì ngày mai ra đồng với cha.”
“!” Bạch Đoàn lập tức nhắm mắt lại, buông ngón tay của Lục Giai Giai ra, nằm rất ngay ngắn.
Lục Giai Giai sợ Bạch Đoàn tiếp tục hỏi nên vội vàng rời đi, cô cũng không muốn kể chuyện cho cậu bé nữa đâu.
Tiết Ngạn lên giường quạt gió cho cô, Lục Giai Giai quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Sau này em sẽ không kể chuyện thiếu nhi cho nó nữa, em phải đọc sách cho nó.”
“Ừm, có thể đọc số học cao cấp.” Tiết Ngạn vỗ nhẹ lên lưng cô: “Ngủ đi.”
Mục đích của thằng nhóc thối cuối cùng cũng đã đạt thành rồi.
Sáng ngày hôm sau, Lục Kính Quốc dẫn Khổng Nhã tới phòng khám thôn để khám trước.
Sau khi bác sĩ nam về thành phố, thị trấn lại phái một bác sĩ khác xuống đây, bác sĩ này xem tình hình của Khổng Nhã, mở miệng nói: “Quả thật có triệu chứng thời kỳ đầu mang thai, tôi không biết bắt mạch trung y, không dám đảm bảo chắc chắn mang thai, vẫn phải lên thị trấn kiểm tra.”
Nhân lúc mát mẻ, Lục Kính Quốc lót cái thảm lên yên sau xe đạp, chở Khổng Nhã đến thị trấn khám.
Anh ta chỉ sợ xóc nảy, không dám đạp quá nhanh, trên đường có rất nhiều thôn dân nhìn qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận