Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 856: Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế

“Cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, người trong nước với người nước ngoài thi.” Lục Nghiệp Quốc sau đó kích động cả lên: “Nhìn thấy cô gái trẻ đó không? Con bé là em gái tôi đó, đây là em gái tôi!”
“Cái gì? Đây là em gái cậu? Em gái cậu lên tivi á, còn là cuộc thi với người nước ngoài? Cậu nói đùa đúng không, đây chính là đài truyền hình quốc gia đấy.”
“Nói đùa cái gì, đây chính là em gái tôi, tôi còn có thể nói đùa được sao? Chúng tôi cùng một cha mẹ sinh ra, anh nhìn chúng tôi lớn lên giống nhau bao nhiêu!”
“Không nhìn ra nổi.”
“…”
Trương Thục Vân vốn cầm một đĩa to hạt dưa, cắn được một nửa lại không cắn nổi nữa vì Lục Giai Giai đã trả lời sai một câu.
Lục Hoa gấp đến mức siết chặt ngón tay: “Mẹ ơi, cô út sai rồi!”
Xác suất đào thải cao, thời gian trả lời ngắn, trên trường thi rất nhanh đã chỉ còn lại ba người là Lục Giai Giai, Tiêu Tân Thụ và một người nước ngoài.
Lục Giai Giai và Tiêu Tân Thụ đều chỉ còn một cơ hội cuối cùng, mà người nước ngoài đó vẫn còn hai lần, có thể nói là khá khó chơi.
“Fuck!” Người nước ngoài đó cào đầu.
Vốn tưởng thắng cuộc thi này dễ như trở bàn tay nhưng không ngờ lại khó đến thế.
Lãnh đạo đài truyền hình đứng trước màn hình: “Vốn tưởng chúng ta sẽ thua, không ngờ bây giờ xác suất thắng lại ngang nhau, nếu đã như vậy, phát sóng trên toàn bộ các kênh đi.”
Rất nhiều kênh chiếu phim võ hiệp nhanh chóng đổi thành đài quốc gia, cho dù có đổi kênh thế nào cũng toàn là cuộc thi ngoại ngữ quốc gia.
“Sao thế này? Tivi hư rồi sao?”
Mọi người nhìn vài giây: “Cuộc thi gì đây? Trong đó có phải có người nước ngoài không, đây là cuộc thi giữa chúng ta và bọn họ sao?”
“Ba người bọn họ đều túa mồ hôi cả, tôi thấy có vẻ rất căng thẳng đấy!”
Trên trán và lòng bàn tay của Lục Giai Giai toàn là mồ hôi, cô cảm giác cái áo sau lưng cũng sắp ướt nhẹp rồi.
Trong màn hình nhanh chóng xuất hiện một câu hỏi.
Đây là một câu nói về số học logic bằng tiếng Anh.
[I want to know…] (Tôi và giáo viên muốn biết ngày sinh nhật của bạn học, cô ấy cho tôi mười ngày, lần lượt là…, bạn học nói với tôi tháng và nói với giáo viên ngày, tôi không biết ngày sinh của bạn học nhưng tôi tin giáo viên chắc chắn cũng không đoán ra được ngày sinh của bạn học, nhưng giáo viên lại nói ông ấy biết, xin hỏi rốt cuộc ngày sinh của bạn học là ngày nào?)
Tổng cộng cho bốn đáp án, người nào cũng mù tịt.
“…” Đầu óc Lục Giai Giai nhanh chóng phân tích, nhưng chỉ có mười lăm giây, với tình hình bây giờ chỉ có thể loại trừ hai cái.
Cô với Tiêu Tân Thụ đưa mắt nhìn nhau, hai người đồng thời ấn nút, số mà cô ấn trúng là con số đằng trước, mà Tiêu Tân Thụ thì lại chọn số đằng sau, đây là chuyện mà bọn họ đã sớm bàn bạc kỹ từ trước.
Chỉ cần có một người có thể vào chung kết là được!
Người ngoại quốc bên cạnh cô sụp đổ, chỉ có thể dựa vào trực giác chọn một đáp án.
Trong phòng yên tĩnh lạ thường, chỉ có máy móc thi thoảng phát ra tiếng di chuyển, Lục Giai Giai ấn bàn tay lên bàn, mồ hôi trên trán chảy qua bên tai, trượt bên thái dương.
Yên tĩnh, nhẹ nhàng, không khí xao động.
Toàn bộ người ngồi trước màn hình tivi cũng đều nín thở, bọn họ đều có thể đoán ra được đây là cục diện tất yếu.
Căn nhà ở thủ đô không mua tivi, mẹ Lục đặc biệt chạy tới quảng trường có tivi để xem, bà ta ngẩng đầu nhìn giọt mồ hôi lăn trên trán Lục Giai Giai, phiền muộn đến nghiên răng.
“Xem chừng hơi khó chơi đây.” Cha Lục ở bên cạnh nhíu mày, lấy tẩu thuốc ra, do dự một lúc rồi lại cất về.
Mẹ Lục bĩu môi: “Con gái nhà mình đủ ưu tú rồi, bây giờ chống đỡ đến ba người cuối cùng, thắng hay thua cũng không sao, nếu như ai dám ở sau lưng nói linh tinh thì bà đây nhất định sẽ không bỏ qua cho nó.”
“Thật đúng là tổ tiên linh thiêng phù hộ.” Cha Lục khen Lục Giai Giai xong: “Con gái chúng ta có bản lĩnh quá, còn lợi hại hơn con trai nhiều.”
“Cái này còn cần so nữa sao? Mấy đứa con trai năm nào cũng thi trứng ngỗng, làm sao có thể so được với con gái của bà đây?” Mẹ Lục trừng mắt: “Cái thứ ngu ngốc, cứ để tụi nó tự lo cho mình đi!”
Cha Lục nghĩ ngợi: “Tụi nó không ngốc thì làm sao có thể làm nổi bật sự thông minh của con gái mình được.”
“Cũng đúng.”

Sau vài phút, đèn đỏ trước mặt Tiêu Tân Thụ sáng lên.
“Số ba, số tám, sai, số tám bị loại.”
Tâm trạng của Lục Giai Giai phức tạp.
Cô và Tiêu Tân Thụ chọn mỗi người một đáp án, đã định trước chỉ có một người ở lại, may mắn là người bên cạnh này cũng sai.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, lại cảm thấy áp lực trên vai nặng đến mức trước đây chưa từng có.

Bạn cần đăng nhập để bình luận