Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 875: Mẹ, con tới thăm mẹ đây

“…” Trương Thục Vân sững sờ, sau đó cảm thấy con gái nói rất có lý: “Đúng nhỉ.”
“Mẹ, con nghĩ kỹ rồi, sau khi con thi đỗ đại học cũng muốn học ngoại ngữ, mẹ không biết cô út tự tin bao nhiêu, đẹp bao nhiêu đâu, con cũng muốn giống như cô ấy.”
“Con cũng học ngoại ngữ, con ranh chết tiệt nhà con có thể học tốt được sao?”
Lục Hoa nói với vẻ đứng đắn: “Có thể, con muốn học thì có thể học tốt, mẹ, mẹ phải ủng hộ con, mẹ nhìn bà nội ủng hộ cô út nên cô út mới ưu tú như thế, nếu như mẹ không ủng hộ con, không có mẹ, sao con ưu tú được?”
Trương Thục Vân: “…” Lời này nghe qua sao thấy hơi quen thế nhỉ?
Hóa ra con gái cô ta không thành người xuất sắc được đều tại cô ta sao.
Trương Thục Vân mở hồ vô cùng.
Lục Cương Quốc lên thị trấn làm việc, trong nhà cũng có ruộng đất, lúc về nhà thì dọn cỏ, Trịnh Tú Liên chăm sóc gia đình, cũng coi như sống không tồi.
Năm nay cắn răng cắt hai cân rưỡi thịt heo, băm được một chậu to nhân sủi cảo, năm mới muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.
Buổi tối Lục Hảo nhìn sao trên bầu trời, cô bé sắp phải thi đại học rồi, thậm chí có chuyên ngành mà mình muốn học.
Nghĩ đến chuyên ngành, cô bé cũng không khỏi nghĩ đến Điền Kim Hoa.
Cuộc sống trong quá khứ giống như một cơn ác mộng, cô bé đã không còn là bé gái sợ hãi rụt rè ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên nữa.
Ngày hôm sau, Lục Hảo đi đến mộ của Điền Kim Hoa.
Mộ của Điền Kim Hoa chỉ có khi đến thanh minh, Lục Cương Quốc mới dọn dẹp cho cô ta, còn những thời điểm khác thì chẳng ai tới.
Mộ phần vừa thấp vừa nhỏ, bên trên phủ một tầng tuyết.
Lục Hảo biết Điền Kim Hoa chôn ở đâu, nhưng bốn năm nay cô bé không hề tới một lần nào.
Có thể cùng với thời gian trôi dần, cùng với sách mà mình đọc càng nhiều lên, cô bé đã bắt đầu học được cách quên đi quá khứ, không muốn cả đều bị giam trong thời thơ ấu.
“Con tới thăm mẹ.” Lục Hảo chậm rãi ngồi xổm xuống, trên tay cầm tiền vàng, tâm trạng của cô bé phức tạp: “Mẹ, con tới thăm mẹ đây.”
Trong núi thổi qua một trận gió lạnh, Lục Hảo lấy ra một hộp diêm từ trong túi, đốt tiền vàng trong tay lên, ánh lửa tản ra, cô bé thì thầm một mình: “Con không dẫn Tiểu Viên với Tiểu Dạ tới, Tiểu Viên nhớ ra mẹ, nhưng nếu đã không bằng lòng tới vậy là vẫn còn sợ mẹ. Con lớn như vậy nhưng nghĩ rất lâu mới qua đây, chỉ sợ em ấy cũng cần rất nhiều thời gian để quên đi.”
“Về phần Tiểu Dạ, con bé không nhớ mẹ, cũng vẫn luôn coi mẹ Tú Liên là mẹ ruột. Bây giờ em ấy được nuôi rất tốt, con không có cách nào nói với em ấy về sự tồn tại của mẹ. Nếu có một ngày em ấy nghe được gì đó mà tới hỏi con, con sẽ nói với em ấy, nhưng con sẽ không chủ động nói, dù sao thì mẹ thật sự cũng không thể tính là… một người mẹ tốt.”
Lục Hảo nhìn giấy cháy từng chút một, gió thổi qua tro tàn, giống như hạt bụi bay về phía chân trời.
Cô bé ngẩng đầu lên, tiếp tục nói những lời mà không ai đáp lại: “Lần này con tới là muốn nói với mẹ, con sắp phải thi đại học rồi, thành tích của con rất xuất sắc. Con gái thì sao? Vẫn có thể thi đại học, có thể bước ra khỏi nơi này, cũng chưa chắc phải đổi lấy sính lễ, cũng không phải là vật sở hữu của em trai.”
“Mẹ, là mẹ sai, con chỉ muốn nói với mẹ là con không kém, con không hề kém hơn em trai chút nào.” Giọng Lục Hảo khàn đi, cho dù cô bé đã cố hết sức quên đi quá khứ, nhưng mỗi lần nhắc đến vẫn cảm thấy tủi thân.
“Còn nữa, con đã quyết định rồi, con muốn làm luật sư, con hy vọng có thể giúp đỡ các cô gái giống như con thưa kiện, rời khỏi người mẹ giống như mẹ.”
Giọng của cô bé dừng lại, ngây người nhìn ngôi mộ nhỏ, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi cô bé cảm thấy mình nên rời đi rồi.
“Con đi đây, có khả năng là phải rất lâu không tới nữa, đợi lần sau con tới nhất định sẽ cầm giấy thông báo trúng tuyển đại học.”
Lục Hảo nhếch miệng: “Con đi đây.”
Cô bé chậm rãi đi xuống núi, chân giẫm lên con đường khi tới.
Khi cô bé tới tuyết chưa tan nhưng vì là trên núi nên mỗi một bước chân đều rất khó khăn.
Nhưng bây giờ xuống núi, có đường lúc đi tới rồi, cô bé đi rất nhẹ nhàng, cách mộ của Điền Kim Hoa càng ngày càng xa.
Về đến nhà, Lục Dạ va vào chân Lục Hảo, cô bé đã bảy tuổi, mùa xuân năm sau sẽ đi học, lại quấn lấy Lục Hảo dòi dạy học chữ.
Bên ngoài rất lạnh, trong phòng đốt lò ấm áp, Lục Hảo lấy chụp tai xuống, thuận tay cầm quyển sách bên cạnh, cụng nhẹ lên đầu em gái, khóe miệng treo nụ cười: “Vậy còn không qua đây.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận