Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 877: Không nên dẫn cục bông nhỏ theo

“Không sao, ba anh em bọn anh đều được.” Tiết Ngạn cố gắng phân tích: “Hai chúng ta ở khách sạn, phải chạy qua chạy lại, nhưng cũng không thể để Bạch Đoàn ở khách sạn được, nhất định phải cho nó đi cùng, quá rắc rối.”
Lục Giai Giai: “…”
“Vẫn nên dẫn nó đi đi, vừa vặn có thể đưa con ra ngoài chạy nhảy nhiều hơn.”
“…” Tiết Ngạn cúi mắt: “Vậy thì dẫn đi.”
Ngày nào Bạch Đoàn cũng chạy theo cha Tiết bán kem que, gương mặt nhỏ phơi nắng đã đen hơn, Lục Giai Giai thay một bộ quần áo cho cậu bé, Tiết Ngạn bế cậu bé, một nhà ba người đi tới Thâm Quyến.
Bọn họ lên xe lửa đi một ngày rưỡi mới đến nơi, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai tới địa giới phồn hoa nhất.
Cô nhìn áp phích lớn treo trên tường mà cảm thán: “Không ngờ đã phát triển nhanh như vậy rồi.”
“Ừm, ở khu giáp ranh có rất nhiều công xưởng, quần áo bán sỉ đều vô cùng rẻ, cho dù bày bán ở đầu đường cũng có thể kiếm được tiền.” Tiết Ngạn bế Bạch Đoàn không có tinh thần gì, nắm tay Lục Giai Giai: “Tới khách sạn nghỉ ngơi trước đã, ngày mai lại đi dạo sau.”

“Ôi, Hội Linh, lại tới đưa cơm cho anh trai cô sao, sao ngày nào cũng tới thế?” Công nhân xây sửa trêu ghẹo.
Ngô Hội Linh cúi đầu ngại ngùng, cô ta đi đến bên cạnh anh trai mình.
Ngô Quảng Thái nhận cơm mà em gái mang tới, ngồi xổm ở góc tường cách đó không xa, và từng miếng to vào miệng.
Ngô Hội Linh nhìn xung quanh, ngồi một lúc cuối cùng cũng không nhịn được mà đi đến bên cạnh anh trai mình: “Anh cả, ông chủ cửa hàng này sao không tới nữa?”
“Không, đã ba ngày anh ta không tới đây xem rồi nhưng có khỉ gầy vẫn luôn giám sát bọn anh, yên tâm đi, bọn họ không quỵt tiền lương đâu.”
“…” Ngô Hội Linh giống như bình thường nói chuyện hỏi han: “Em nghe nói bây giờ anh ấy vẫn là sinh viên đại học thủ đô, sao lại chạy tới đây làm ăn vậy.”
“Khỉ gầy nói ông chủ này vốn học kinh tế, ra ngoài làm ăn cũng rất bình thường, cơ mà nếu anh ta ra ngoài làm ăn, chắc hẳn sẽ không nhận được công việc mà quốc gia phân cho đâu, em nói xem, cũng không có khả năng chạy cả hai bên được.”
Ngô Hội Linh đảo tròng mắt: “Đúng là có hơi đáng tiếc.”
Khách sạn mà Tiết Ngạn tìm có thiết bị tốt, vì là khách sạn tư nhân nên thái độ phục vụ của nhân viên bên trong rất ôn hòa.
“Không chỉ chúng ta có thể nhìn trúng cơ hội kinh doanh ở nơi này, nhìn người mở khách sạn tư nhân này cũng rất lợi hại, anh ta từ Hương Giang tới đây, không hề do dự mua ngay một mảnh đất, bây giờ chỉ xây một khách sạn sang trọng.”
Lục Giai Giai sững sờ: “Lợi hại như vậy?”
“Ừm, anh ta có tiền vốn, bây giờ mua đất thổ cư xây nhà xây cửa chính là món lãi kếch sù.” Tiết Ngạn lục túi quần áo, lấy ra một bộ đồ mới cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai nhận quần áo: “Đúng là lợi hại thật.”
“Ừm.” Tiết Ngạn chạm lên cái đầu nhỏ của cô: “Đi tắm trước đi, nghỉ ngơi một lúc rồi dẫn em đi ăn cơm.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Bạch Đoàn ở trên giường dụi mắt: “Cha ơi.”
“Còn không bằng ở nhà bán kem que.” Tiết Ngạn nhìn cậu bé, lại bắt đầu tìm đồ cho Bạch Đoàn: “Đợi vợ cha tắm xong ra ngoài, con theo cha vào tắm rửa.”
Bạch Đoàn bĩu môi, không để ý đến anh mà ngồi trên giường, Tiết Ngạn mở tivi lên, đổi sang một bộ phim võ hiệp xem.
Lục Giai Giai tắm xong ra ngoài, Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn đi vào tắm.
Buổi tối, một nhà ba người ra ngoài ăn cơm, màn đêm vừa xuống, bên ngoài đã có ánh đèn neon, ngoại trừ tòa nhà không cao đến thế thì đã bắt đầu có hình dáng của hiện đại rồi.
Mái tóc xõa tung của Lục Giai Giai phủ trên vai, gió thổi qua vén góc váy màu trắng, ánh đèn neon phản chiếu đôi mắt xinh đẹp đó, đôi mày thanh tú cong cong, màu môi đỏ hồng.
Tiết Ngạn động lòng chạm vào tay cô, Lục Giai Giai quay đầu.
“Cha ơi, con buồn ngủ.’ Bạch Đoàn muốn bò lên lưng Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn: “…”
Anh cõng Bạch Đoàn về khách sạn, Lục Giai Giai rửa mặt qua rồi cũng nằm lên giường ngủ.
Tiết Ngạn thì không ngủ được, nhưng Bạch Đoàn nằm giữa hai người bọn họ, anh cũng chỉ có thể nhịn lại.
Ngày hôm sau, anh chạy qua xem cửa tiệm mới sửa sang.
Khỉ gầy vẫn luôn ở bên cạnh trông chừng, tốc độ sửa chữa cũng không chậm, Tiết Ngạn cầm bản thiết kế lên trao đổi với thợ lắp đặt, bận rộn đến tận trưa.
Buổi trưa Tiết Ngạn bao cơm, mỗi ngày đều cho tiền để bọn họ tới gần đây ăn.
Nhưng rất nhiều người vì tiết kiệm tiền mà đều kêu người nhà mang tới.
Ngô Hội Linh lại chạy qua đây đưa cơm, cô ta nhìn thấy Tiết Ngạn là đôi mắt sáng ngời, đưa cơm cầm trong tay cho anh cả xong lại rót một bát nước canh.
Cô ta đi đến trước mặt Tiết Ngạn: “Anh là ông chủ cửa tiệm này phải không, cảm ơn anh đã cho anh cả tôi công việc này, hôm nay mang nhiều canh, chia cho anh một bát đó.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận