Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 882: Chia phòng, mua túi 1

“Chị cả, anh tư, mọi người yên tâm, em sẽ cất cẩn thận.” Lục Giai Giai vội vàng nói: “Đợi đến khi nào thích hợp em sẽ dùng.”
Bây giờ trên tay cô đã có một chiếc đồng hồ kiểu nữ đắt đỏ, là Tiết Ngạn tặng cho cô, trong nhà cũng có mấy cái, cô không thiếu gì mấy thứ này.
Nhưng cô vẫn sẽ cất cẩn thận, về quê hoặc là lúc tụ tập có thể đổi.
Lục Nghiệp Quốc mở miệng: “Trong này còn có một ít đồ cho cha mẹ, cũng đều là do vợ anh đích thân làm, em gái, đến lúc đó giúp anh đưa cho cha mẹ là được.”
Trương Thục Vân cũng như thế.
Lục Giai Giai gật đầu.
Trịnh Tú Liên với Lục Cương Quốc càng lúng túng hơn, sau khi bọn họ gửi con xong đã vội vàng chạy lên nhà ga ở huyện tập hợp với phòng cả và phòng tư, hoàn toàn không nghĩ đến cầm theo đồ gì.
Trịnh Tú Liên xấu hổ bảo: “Em gái, chị với anh hai em đi vội quá nên không mang theo gì, hay là ngày mai chị dẫn em đi mua quần áo nhé.”
Luc Cương Quốc cũng nôn nóng: “Đúng, em gái, ngày mai anh hai mua quần áo cho em.”
“Không cần đâu, anh hai chị hai, anh chị không cần khách sáo, quần áo của em còn mặc không hết, cũng không thiếu đồ gì cả, anh chị đừng lo cho em.” Lục Giai Giai nhanh chóng từ chối.
Để xoa dịu bầu không khí, cô cười trêu ghẹo: “Chị cả với anh tư cũng không thương em tí nào, nhiều đồ như vậy còn đòi em mang về thủ đô, chắc chắn muốn em mệt chết đây mà.”
Trương Thục Vân với Lục Nghiệp Quốc không ngờ phòng hai không mang theo gì cả, cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, em xem bọn anh cũng không nghĩ đến điểm này, đợi làm xong chuyện ở đây, chúng ta cùng tới thủ đô thăm cha mẹ đi.”
Trương Thục Vân cười bảo: “Chị lớn như vậy rồi cũng chưa từng tới thủ đô, trước khi tớ Thâm Quyến, chỗ xa nhất chính là huyện, không ngờ còn có thể chạy tới đây.”
Lục Giai Giai tiếp lời: “Được chứ, đến lúc đó các chị đều đi hết.”
“Đừng nói chuyện khác, mau ăn cơm đi, lát nữa sẽ nguội mất.”
Tiết Ngạn múc một bát canh cá cho Lục Giai Giai, ánh mắt anh tùy ý liếc qua phòng hai.
Người mà anh để ý chỉ có Lục Giai Giai, ai tốt với cô thì hiển nhiên anh cũng sẽ chăm sóc người đó thêm vài phần.
Cũng không phải nói phòng hai không tốt, chỉ là Trịnh Tú Liên quá coi trọng gia đình nhỏ của mình, đối với những người khác đều không tin tưởng và để tâm đến.
Cho dù từng giúp người này, cho cô ta ân huệ thì cô ta vẫn sẽ như thế.
Nếu nói lần này tới gặp là chồng hoặc là con cái của cô ta, cô ta chắc chắn sẽ không cẩu thả như vậy.
Tiết Ngạn xưa nay quen nhìn thấu tâm người, biết ở chung với người như vậy rất mệt.
Đặc biệt là đối với những người đánh đổi tình cảm chân thành, cũng hy vọng đối phương đánh đổi tình cảm chân thành đó.
Người như thế ở chung với Trịnh Tú Liên không thể nghi ngờ gì sẽ bị tổn thương sâu sắc.
Tiết Ngạn cúi đầu liếc mắt nhìn vợ đang uống canh cá, rõ ràng cô không để ý đến tật xấu của Trịnh Tú Liên.
Chẳng qua, vô hình chung cũng đã thay đổi điều gì đó.
Giống như Lục Giai Giai theo bản năng sẽ thân thiết với phòng cả và phòng tư hơn, lúc trao đổi với bọn họ sẽ cười vui vẻ hơn.
Lục Giai Giai ăn cơm xong, Tiết Ngạn dẫn cô về tiệm lấy tiền trước, sau đó cõng cô về khách sạn.
Trên tay cô xách hai túi đồ to, cuối cùng đặt hết lên lưng Tiết Ngạn, cô cười hì hì bảo: “Lần này chị cả mang theo thịt vụn, lần trước thịt mà mẹ làm vô cùng ngon, đợi về nhà, nướng hai cái bánh kẹp ăn chắc chắn vô cùng thơm.”
“Ừm, về nhà nướng bánh cho em.”
“Cùng nướng chứ.”
Lục Giai Giai nhìn mấy hộp thịt vụn, tùy tiện hỏi: “Qua vài ngày nữa là khai giảng rồi, anh có cần xin nghỉ không?”
“Ừm, những người phát triển dự án bất động sản này như bọn họ chắc chắn cần trưng cầu ý kiến của chủ hộ, mới đầu không thống nhất, chắc hẳn cũng cần một khoảng thời gian để sắp xếp và dung hợp.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Em thấy bọn họ cũng muốn làm ăn ở Thâm Quyến, chẳng qua buôn bán ở Thâm Quyến chắc chắn kiếm được tiền hơn ở huyện.”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Em không cần quản chuyện làm ăn của bọn họ, cứ để bọn họ tự làm.”
“Đương nhiên em sẽ không quản, anh biết bây giờ bọn họ cũng đang chia nhà, qua thêm mười mấy năm nữa, cộng lại tài sản cũng lên hàng chục triệu, đủ cho bọn họ sống cả đời.”
Lục Giai Giai nhét cái khăn quàng cổ bên ngoài vào trong, cười bảo: “Em chưa từng làm ăn, nhưng đám người chị cả đã làm hơn một năm rồi, nói không chừng em còn không lợi hại bằng bọn họ, còn nữa, em cũng không phải đứa ngốc, lỡ như lỗ, chị hai...”

Bạn cần đăng nhập để bình luận