Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 884: Chia phòng, mua túi 3

Cô định về thủ đô, Tiết Ngạn ở bên cạnh cô, nhìn vợ căng gương mặt nhỏ, anh nhéo một cái: “Còn giận sao?”
Lục Giai Giai phiền muộn: “Giận đó, lần nào cũng không nghe lời, sau này bọn họ thích làm gì thì làm, dù sao bây giờ cũng có nhà rồi, sau này cho dù bán hết em cũng mặc kệ.”
“Làm ăn không phải cứ há miệng là làm ăn được, rốt cuộc bọn họ có khảo sát thực tế không? Có nhìn qua những người khác làm ăn thế nào rồi không?”
Một người nhạy cảm với thị trường như Tiết Ngạn còn cần phải chạy mấy lần để tìm hiểu cách vận chuyển buôn bán thế nào.
Phòng hai ngược lại thì hay rồi, chỉ có hai bước, muốn làm ăn, tiền mặt, sau đó là hết.
Lục Giai Giai: “...”
Tiết Ngạn xách đồ đặt lên xe lửa, tìm chỗ ngồi rồi thấp giọng bảo: “Bọn họ quả thật nghĩ đơn giản quá rồi, thật ra hoàn toàn không cần hơn bốn nghìn đồng tiền đó, nếu bọn họ nghiêm túc điều tra qua sẽ biết có thể bán hàng rong trước, làm hơn một tháng chỉ sợ đã kiếm về được rồi.”
“Nhưng tiêu phí một căn nhà cũng tốt, biết đau rồi, sau này sẽ cẩn thận hơn, anh thấy chị ta cũng nhìn phòng cả và phòng tư nên quá mức sốt ruột.”
“Đúng vậy, qua thật rất sốt ruột.” Lục Giai Giai nhét ba trăm đồng trong tay đó vào tay Tiết Ngạn: “Anh cầm đi, em thấy là bực mình rồi.”
Cô biết tính cách của Trịnh Tú Liên, trước đây cũng không để ý, nhưng bây giờ vẫn khó chịu.
Trịnh Tú Liên rõ ràng biết mấy căn nhà đó, bao gồm cả năm nghìn đồng tiền trong tay cô ta đó đều là cô giúp, kết quả lúc trả lại chỉ cho có ba trăm đồng.
Không phải cô cần tiền, cô cũng không thiếu tiền, chỉ là cảm thấy bị cô phụ mà thôi.
Tốt xấu gì cũng lấy ra hai nghìn nhún nhường một chút, cô cũng có lấy đâu.
Đúng là đủ công tư phân minh!
“Đừng bực, hai hôm trước không phải muốn mua túi xách hay sao?” Tiết Ngạn không biết từ khi nào đã lấy ra một túi xách màu đen từ trong hành lý: “Tốn mấy ngày mới mua được từ Hương Giang đấy, vẫn là bạn hợp tác giúp đỡ, em xem có thích không.”
“...” Lục Giai Giai giơ tay nhận lấy, nhìn nhãn hàng.
Gucci.
Tên phá nhà này!
Tiết Ngạn sáp lại gần: “Loại túi này rất khó mua, cho nên mới tốn nhiều thời gian như vậy, nếu em thích sau này anh sẽ mua tiếp cho em.”
Lục Giai Giai nhanh chóng lắc đầu: “Đừng mua nữa, chỉ một cái túi này là được rồi, em cũng không thích mấy thứ xa xỉ này cho lắm.”
“Vậy một năm mua một cái.”
“...”
Thời đại này mua chiếc túi đắt kiểu này, chồng cô tuyệt đối chính là vương giả.
Ngồi xe lửa một ngày rưỡi, hỏa khí trên người Lục Giai Giai cũng tiêu tan.
Sau khi lạnh lòng chính là vô cảm, thích thế nào thì làm như thế đi.
Lục Giai Giai xách đồ về nhà, mẹ Lục vừa mới bán xong kem que, Bạch Đoàn thì ngồi trên xích đu đung đưa, chơi mệt rồi lại gặm kem que thưởng thức.
“Con gái, con về rồi, lần này có mệt không?” Mẹ Lục thấy Lục Giai Giai là lập tức đi qua.
Bạch Đoàn chạy tới trước mặt ôm eo Lục Giai Giai: “Mẹ.”
Lục Giai Giai xoa đầu cậu bé, nói với mẹ Lục: “Mẹ, con tắm đã rồi nói với mẹ sau nhé.”
Cô tắm rửa trước, lau khô tóc, thay một bộ đồ ngủ rồi đi ra khỏi nhà tắm, lấy thịt hộp từ trong túi ra: “Mẹ, con gặp đám người chị cả với anh tư rồi, đây đều là đồ bọn họ mang tới cho chúng ta.”
“Còn có khăn quàng cổ nữa à, vợ thằng tư không tồi.” Mẹ Lục là người thành tinh rồi, nếu đã tặng khăn quàng cổ vậy chắc chắn là đồ đã chuẩn bị sẵn từ năm ngoái, bà ta lật xem, còn có hai đôi đế giày được làm thủ công.
Là kích cỡ của mẹ Lục và cha Lục.
“Vợ thằng tư có lòng quá, làm đôi giày này cũng tốn thời gian.” Mẹ Lục rất hài lòng.
Bà ta lại lấy một cái túi khác ra lật xem, mấy hộp thịt vụn to với dưa muối, mẹ Lục nhìn mà cũng thấy hơi thèm: “Vợ thằng cả cả ngày mày mò mấy cái thứ này, nhìn màu sắc không tốt bằng mẹ làm, chẳng qua cũng được.”
Ngoài miệng than thở nhưng đôi mắt lại cười đến híp lại, lật xuống bên dưới là quần áo, thậm chí còn có mấy đôi tất.
Mẹ Lục sắp xếp xong đồ lại nhìn: “Của phòng hai thì sao?”
Lục Giai Giai cũng không đâm bị thóc chọc bị gạo mà trực tiếp kể lại sự thật: “Vội quá, không kịp lấy đồ mẹ ạ.”
Mẹ Lục: “...”
Bà ta cũng không phải kẻ ngốc, biết phòng hai không để tâm đến bọn họ.
Trong lòng bà ta khó chịu, rất khó chịu là đằng khác!

Bạn cần đăng nhập để bình luận