Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 889: Cút, không cần tới nữa 4

Lục Cương Quốc quay người tập tễnh đi mua vé, sau đó hai người ngồi xe lửa về quê.
Trịnh Tú Liên phát hiện ra khoảng cách giữa mình với Lục Cương Quốc trở nên xa hơn, trong túi rõ ràng đựng nhiều tiền như thế nhưng cô ta lại thấy khó chịu hơn cả lúc chưa có tiền.
Chuyện làm ăn của Tiết Ngạn vững vàng đi lên, chỉ định đợi xây xong tòa nhà là tiếp tục mở rộng quy mô, đến thời cơ hợp tác lại nghiên cứu thương hiệu mỹ phẩm thuộc về bọn họ.
Tiền kiếm được nhiều rồi, Tiết Ngạn vừa vui vẻ lại mua một cái túi Gucci nữa cho Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cầm túi trong tay mà hơi phát sầu.
Lộ ra vẻ mặt vui vẻ lại sợ cách hai ngày anh sẽ mua thêm một cái, lộ ra vẻ mất hứng thì lại sợ tổn thương tâm ý của anh dành cho cô.
Cô thật sự vô cảm với túi xách, có thể có một cái khoe ra ngoài là đủ rồi.
“Thích không?” Tiết Ngạn vẫn luôn nhớ Lục Giai Giai nói thích túi xách.
Lục Giai Giai ngẩng đầu nở nụ cười: “Rất thích, nhưng đừng mua thêm nữa, đắt lắm.”
Tiết Ngạn đã lấy được bí quyết khiến cô vui vẻ: “Không đắt, em thích thì mua.”
Lục Giai Giai: “...” Được rồi, nghe lời chồng đại lão đi.
...
Cuối cùng cô cũng cảm giác được cái gì gọi là tốc độ của quốc gia, tháng hai năm sau là nhà cửa xây xong, hơn nữa, Thâm Quyến phát triển đến mức thay đổi nghiêng trời lệch đất, giá nhà trực tiếp tăng lên.
Căn nhà mà Trịnh Tú Liên đã bán đó, một trăm hai mươi mét vuông phải mười hai nghìn mới có thể mua được, còn chưa tính đến cửa hàng.
Nói cách khác mấy tháng đó làm không công lại còn lỗ, trẻ con với người lớn đều chịu tội.
Lục Giai Giai hào hứng vui vẻ đi nhận nhà, sáu căn nhà và sáu cửa hàng của gia đình bọn họ, nhà thì định cho thuê một phần, cửa hàng thì giữ lại để mình dùng.

Ba phòng khác có được tin tức, biết có thể nhận nhà nghiệm nhà, đều chuẩn bị xuất phát đến Thâm Quyến.
Trịnh Tú Liên vừa thu dọn đồ đạc, vừa dự tính: “Nhà chúng ta còn ba căn, có thể cho thuê hai căn, còn lại để cho nhà dùng, Cương Quốc, đến lúc đó trên đường chúng ta phát tin tức nhiều hơn, anh thấy được không?”
“Em đã nghĩ xong rồi, không cần hỏi anh.” Lục Cương Quốc đặc biệt chuẩn bị đồ mang tới cho cha Lục, mẹ Lục và Lục Giai Giai, giọng nói rất lạnh nhạt.
Trịnh Tú Liên chưa bao giờ bàn bạc với anh ta, bây giờ chẳng qua chỉ đang thông báo cho anh ta mà thôi, anh ta có đồng ý hay không thì kết quả vẫn như nhau cả.
Hơn nữa mỗi lần anh ta nghe thấy cô ta hỏi ý kiến mình là đầu anh ta đều đau, có một loại cảm giác trời đất xoay chuyển vậy.
Gương mặt của Trịnh Tú Liên căng ra, cúi đầu tiếp tục dọn đồ.
Lục Hảo phát hiện ra giữa cha mẹ không đúng, cô bé hỏi: “Cha, cha mẹ làm sao vậy?”
“Không sao.” Trịnh Tú Liên cười nhẹ.
Đúng lúc này, bác gái cả Lục từ bên ngoài chạy vào trong: “Tú Liên, không hay rồi, chồng cũ của cháu lại tới nữa, Lục Thư với Lục Tâm bị cậu ta bắt đi rồi, nhất định muốn các cháu mang tiền qua đó.”
Sắc mặt của Lục Cương Quốc thay đổi, lập tức lao ra ngoài.
Lữ Hoàng túm hai đứa con gái trong tay, đôi mắt cẩn thận quan sát: “Ái chà, mặc đẹp như vậy đúng là kiếm được tiền rồi, mới đầu lúc nghe tao còn không tin.”
“Lục Cương Quốc cũng ngu thật đấy, không phải con đẻ của mình mà vẫn đối xử tốt với bọn mày như vậy.”
Chẳng qua như thế cũng tốt, nói thế nào hai con nhãi này cũng là con của gã, thằng đổ vỏ Lục Cương Quốc đó đang nuôi con của gã.
Lữ Hoàng híp mắt, nghĩ nên đòi một khoản tiền thế nào.
Lục Cương Quốc thuận theo hướng mà bác gái cả Lục chỉ chạy qua, quả nhiên nhìn thấy Lữ Hoàng.
Quần áo trên người Lữ Hoàng rách rưới, lôi thôi lếch thếch, nhưng lớn lên cũng được, thuộc loại có diện mạo của người tốt, bằng không lúc trước Trịnh Tú Liên cũng sẽ không nhìn trúng gã.
Nhưng vài năm trước gã nhiễm thói cờ bạc, vẫn luôn lén lút đánh bạc, trong nhà nghèo rớt mồng tơi, người như thế nghiện rồi cũng không cần mạng nữa.
Lục Cương Quốc đã đánh gã mấy lần nhưng gã vẫn tới tiếp.
Lữ Hoàng vừa thấy anh ta tới lập tức bóp chặt cổ của Lục Thư và Lục Tâm, gã nhìn anh ta với vẻ cảnh giác.
Lữ Hoàng để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho hai đứa con, hai đứa trẻ run lẩy bẩy, nhìn thấy Lục Cương Quốc là lập tức òa khóc: “Cha!”
“Anh đừng làm hại đứa trẻ!” Lục Cương Quốc nghiêm giọng.
“Đây là giống của tôi, cho dù nó mang hộ khẩu nhà các anh nhưng anh có tin tôi muốn đòi vẫn có thể đòi về được không, vừa vặn bây giờ tụi nó cũng lớn cả rồi, có thể làm việc giúp gia đình, qua một khoảng thời gian còn có thể gả ra ngoài, Lục Cương Quốc, trả con gái tôi lại cho tôi đi, đây là con gái tôi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận