Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 895: Mùa tốt nghiệp 3

Lục Hoa đi học sớm nhất, năm nay cô bé thi đại học, cô bé rất cố gắng nhưng vẫn không đỗ được trường đại học thủ đô, chỉ có thể báo danh vào khoa ngoại ngữ của trường đại học trọng điểm khác.
Lục Giai Giai dẫn cô bé tới trường đại học thủ đô đi dạo, lại mời cô bé ăn cơm, chơi vài ngày.
Buổi tối, Lục Hoa nằm trên giường nhìn Lục Giai Giai, có hơi đau lòng: “Cô út, cháu thật sự đã rất cố gắng rồi, nhưng dường như có một giới hạn, cháu có làm thế nào cũng không nâng được điểm lên, chỉ có thể thi được từng ấy điểm thôi.”
Lục Giai Giai xoa đầu cô gái trẻ: “Cố gắng rồi mới không hối hận, Tiểu Hoa đã rất lợi hại rồi, ít nhất cũng thi đỗ chuyên ngành mà cháu muốn học, cũng chưa chắc cứ phải là trường đại học thủ đô mới cho ra sinh viên hệ ngoại ngữ ưu tú, trường của cháu cũng tốt hơn, ít nhất chúng ta cũng đặt được một mục tiêu nhỏ.”
“Ví dụ như trở thành hạng nhất chuyên ngành chẳng hạn, cháu đừng coi thường mục tiêu này, những sinh viên khác cũng rất cố gắng.”
Lục Hoa gật mạnh đầu: “Cháu sẽ cố gắng học.”
Buổi tối Lục Giai Giai ngủ với cô gái nhỏ, một mình Tiết Ngạn nằm trong phòng ngủ, anh nhìn vị trí trống trơn bên cạnh, lại nhìn nóng nhà với vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Năm ngoái Tiết Khiêm và Tiết Dương đều đã thi đại học.
Tiết Khiêm sớm đã lộ ra bản tính hồ ly của mình, vừa nhìn đã biết thích hợp với làm ăn, Tiết Ngạn hoàn toàn không có khả năng bỏ qua hạt giống tốt này nên kêu cậu chọn kinh tế học của trường đại học thủ đô.
Mà Tiết Dương không biết nên chọn chuyên ngành gì, thật ra cậu rất muốn làm đầu bếp, nhưng mơ ước của cậu là mở một tiệm cơm, những thứ này đều cần tiền cả, nghĩ lại vẫn nên học kinh tế đi.
Làm công cho anh cả, lỡ như ngày nào đó anh cả vui vẻ, mở rộng nghiệp vụ sang mở quán cơm, vậy chẳng phải cậu nhặt được bảo bối rồi sao.
Lục Giai Giai tốt nghiệp năm tám hai, được phân đến bộ ngoại giao quốc gia, cô mặc đồng phục tốt nghiệp, chụp ảnh chung với toàn bộ giáo viên và sinh viên.
Thời gian đại học vội vàng qua đi, ngày chia tay sắp tới, Lục Giai Giai nghĩ thôi hai mắt đã cay xè.
Vương Vận Thu khoác vai cô: “Muốn khóc sao, đừng khóc, hai chúng ta được phân đến cùng một nơi mà, ngày nào cũng có thể gặp nhau, cô khóc cái gì?”
Lục Giai Giai: “…” Nước mắt không rơi nổi nữa.
Tiết Ngạn dẫn Bạch Đoàn tới đón Lục Giai Giai, anh đặc biệt xin tốt nghiệp trước thời hạn, hơn nữa không cần công việc mà quốc gia phân cho, tự mình ra ngoài lập nghiệp.
Khóa này của bọn họ tốt nghiệp vào tháng sáu, muộn hơn Lục Giai Giai ba tháng, đợi đến ngày tốt nghiệp đó anh sẽ mặc đồng phục học sĩ qua đây.
Dù sao thì tốt nghiệp đại học, cả đời cũng chỉ có một ngày đó.
Bạch Đoàn chạy qua đó ôm eo Lục Giai Giai, cái miệng nhỏ rất ngọt: “Mẹ rất đẹp!”
“Ôi, bé trai, chỉ mẹ cháu đẹp thôi sao, dì không đẹp sao?” Vương Vận Thu giơ tay nhéo mặt của Bạch Đoàn.
Bạch Đoàn đã lớn tuổi hơn, càng ngày càng không thích người khác nhéo mặt cậu bé, như vậy khiến cậu bé cảm thấy mình vẫn là một đứa bé.
Cậu bé cười bảo: “Dì ơi, son của dì dính lên răng rồi kìa.”
Cái gì? Vương Vận Thu vội vàng lấy cái gương nhỏ ra xem, mới đầu không nhìn thấy, sau khi soi kỹ càng một lần quả thật phát hiện có một chút xíu.
Cô ta cũng không biết Bạch Đoàn nhìn thấy kiểu gì nữa.
Vương Vận Thu cắn răng, lặng lẽ đi qua chỗ khác trang điểm lại.
Lục Giai Giai mím môi nhéo gương mặt nhỏ của Bạch Đoàn.
Thằng nhóc này!
Bạch Đoàn cười ngọt ngào.
Tháng sáu năm tám hai, Tiết Ngạn cũng chụp ảnh tốt nghiệp, đến lượt Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn tới đón anh.
Hai người nhìn nhau mà cười, kép Bạch Đoàn tới chụp ảnh chung.
Bọn họ kết hôn vào thời đại đặc biệt, không ngờ đến bây giờ đều đã tốt nghiệp đại học rồi, còn có một thằng nhóc Bạch Đoàn này nữa.
Sau khi Tiết Ngạn tốt nghiệp, rất nhanh đã nghênh đón kỳ thi đại học của Lục Hảo và Lục Nguyệt.
Thành tích của Lục Hảo rất tốt, phát huy ổn định, cô bé sớm đã đặt ra mục tiêu cho mình, muốn vào ngành luật trường đại học thủ đô.
Cho dù không đỗ ngành luật trường đại học thủ đô thì cũng có thể đỗ ngành luật một trường đại học trọng điểm khác.
Đầu tháng tám thư thông báo gửi về, Lục Hảo suýt soát điểm chuẩn vào được ngành luật trường đại học thủ đô, một ngày này, cô bé mang thư thông báo đến trước mộ của Điền Kim Hoa, ở đây cả một chiều mới rời đi.
Trịnh Tú Liên và Lục Cương Quốc tới thủ đô tiễn Lục Hảo, nhà không đủ chỗ nên Tiết Ngạn sắp xếp cho bọn họ ở khách sạn.
Lục Hảo nhìn cổng trường đại học thủ đô, cô bé ngẩng đầu nhìn rất lâu.
Trước đây, cô bé chẳng hiểu gì cả, cho rằng cả đời con gái cần phải làm việc, gả đi, tốt với em trai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận