Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 899: Lá rụng về cội

Đọc gần giống âm “Giai” trong Lục Giai Giai, “Ngạn” trong Tiết Ngạn, Thêm Muối lại tưởng niệm cha Tiết, hơn nữa muối vốn cũng có một phần công dụng làm đẹp.
Anh đặc biệt mời người tới vẽ bản thiết kế, giữa các nét bút quấn quanh vào nhau, hơn nữa còn đầu tư quảng cáo lên tivi.
Mỹ phẩm “Thêm Muối” lập tức được nhiều người biết đến, không chỉ dưỡng trắng làm đẹp mà còn có thể trị sẹo, hiệu quả vô cùng rõ ràng.
Cô gái trẻ nào cũng vô cùng thích.
Đến năm hai nghìn linh một, cha Lục và mẹ Lục muốn về quê ở.
Lá rụng về cội, người già rồi đều có suy nghĩ như vậy.
Phòng cả và phòng hai ở bên ngoài ở nhiều năm như thế, dốc sức làm cũng tích góp được không ít, đủ cho mình cũng đủ cho các con trải qua cuộc sống tốt.
Bọn họ cũng theo cha Lục và mẹ Lục chuyển về quê, để tiện chăm sóc cha mẹ, nhà cửa sửa lại một phen, xây nhà gạch ngói đẹp đẽ.
Cha Lục và mẹ Lục về thôn, thế hệ bọn họ sống khổ cực, người sống thọ cũng không nhiều, vài năm trước cơ thể tổn hại đã sớm đi rồi.
Bác Triệu đi vào năm ngoái, bác gái cả Lục cũng đi vào năm chín sáu.
Bà Vương vẫn còn sống, bà ta tìm được mẹ Lục: “Nhà họ Lục, cả đời này của bà cũng được hưởng phúc rồi, tôi nghe nói năm nào con gái bà cũng dẫn bà ra ngoài du lịch, cả nước này bà đã nhìn hết chưa?”
Mẹ Lục hất cằm lên với vẻ đắc ý: “Còn không à, con gái tôi cũng hiếu thuận lắm, hồ nước đủ mọi màu sắc tôi cũng thấy qua rồi, hơn nữa con gái tôi thường lên tivi, nhà các bà có tivi không? Có thể nhìn thấy con gái tôi không? Không thấy thì tới nhà tôi, nhà chúng tôi có tivi.”
“Có, nhà chúng tôi có tivi, thấy Giai Giai rồi, khỏi phải nói, con gái bà cũng thật lợi hại, chẳng qua con rể bà cũng lợi hại nữa, tôi nghe nói là xí nghiệp gì đó, là cái loại vô cùng có tiền ấy.”
“Hầy, có tiền cái gì, kiếm được tiền đều quyên góp hết, chúng tôi kiên trì cống hiến cho quốc gia, đủ ăn đủ tiêu là được.”
Người trong thôn đổi từ chuyện này đến chuyện khác, mẹ Lục vẫn là người biết ăn nói nhất như cũ.
“Bà nó, ăn cơm thôi.” Cha Lục đứng ở cửa gọi.
Mẹ Lục phủi đất trên mông với vẻ phiền muộn: “Tới đây, tới đây, thiệt tình, vừa ra ngoài một lúc đã gọi.”
Giữa tháng sáu, mẹ Lục bắt đầu có chút dự cảm, bà ta gọi điện cho Lục Giai Giai: “Con gái, khi nào con về thế, mẹ nhớ con quá.”
Lục Giai Giai sững sờ, mẹ Lục thương cô, chưa bao giờ yêu cầu cô bất cứ chuyện gì, bây giờ lại đột nhiên muốn kêu cô về quê.
Nước mắt cô lập tức rơi xuống, giọng khàn cả đi: “Hôm qua con nói với Tiết Ngạn là hôm nay sẽ về, vừa nãy đang dọn đồ, không ngờ mẹ vừa vặn gọi điện tới, hôm nay con sẽ về ngay…”
“Ừm, đi đường chậm thôi, không gấp, mẹ ở nhà đợi con.”
Lục Giai Giai khóc lóc gọi điện thoại cho Tiết Ngạn, lại gọi điện thoại cho Lục Kính Quốc, sau đó lại gọi cho đứa con đã trưởng thành, hai ngày này nếu có thời gian thì cố hết sức về quê một chuyến.
Tiết Ngạn giao hết công việc trong tay cho Tiết Khiêm, sau đó dẫn Lục Giai Giai nhanh chóng bắt xe về quê.
Cô về đến nhà thì thấy mẹ Lục khỏe mạnh, trái tim cuối cùng cũng hạ xuống.
Trương Thục Vân với Trịnh Tú Liên làm một bàn đồ ăn ngon, đám trẻ cũng lục tục trở về, ăn một bữa cơm đoàn viên.
Mẹ Lục vẫn luôn gắp thức ăn cho Lục Giai Giai: “Con gái mẹ gầy rồi, bồi bổ nhiều vào.”
Lục Giai Giai thở phào một hơi: “Tiết Ngạn, mẹ không sao, làm em sợ muốn chết.”
Nửa đêm, cha Tiết gõ vang cửa phòng Lục Giai Giai: “Con gái, ra ngoài gặp mẹ con đi.”
Trái tim vốn nhấc lên của Lục Giai Giai đã hạ xuống rồi, ngủ đến hơi mơ màng, nghe thấy lời này của cha Lục, cô lập tức tỉnh táo, vội vàng xuống giường: “Cha, sao thế ạ?”
“Mẹ con lại nhớ con rồi.” Cha Lục không nhịn được mà mắt đỏ hoe.
Lục Giai Giai lập tức đi vào phòng của mẹ Lục, mẹ Lục ngồi trên giường, thoạt nhìn hoàn toàn không sao cả.
Lục Giai Giai ngồi xuống, mẹ Lục xoa gương mặt cô, mở miệng nói: “Vẫn tốt, con gái mẹ vẫn ổn.”
“Con ổn mà, lúc nào cũng khỏe hết, mẹ cũng phải thật khỏe mạnh.”
“Đều tốt cả.” Mẹ Lục nhìn về phía Tiết Ngạn phía sau Lục Giai Giai, bà ta thấp giọng: “Lúc trước khi cầu hôn, con đồng ý với mẹ cả đời này sẽ chăm sóc tốt cho con gái mẹ, cũng đừng lừa mẹ, bằng không mẹ sẽ không bỏ qua cho con.”
“Giai Giai là mạng của con.” Anh thấp giọng đáp.
“Tốt, tốt.” Mẹ Lục vỗ vào tay Lục Giai Giai: “Mẹ cũng buồn ngủ rồi, các con về phòng cả đi.”
Lục Giai Giai không yên tâm, mẹ Lục lại thở dài một hơi: “Con ở đây thì làm sao mẹ ngủ được? Mẹ đã từng này tuổi rồi, buồn cái gì, đừng lo, ngày mai sẽ ổn cả thôi.”
Lục Giai Giai rời đi với vẻ bất an vô cùng, cha Lục đi qua, mẹ Lục nở nụ cười: “Ông nó, cả đời này gả cho ông, tôi cũng không thiệt, qua một kiếp này rồi, tôi cảm thấy rất tốt.”
“Ừm.” Cha Lục nở nụ cười.

Bạn cần đăng nhập để bình luận