Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 903: Cô con gái cưng theo nề nếp cũ và tên lưu manh cả ngày lăn lộn giang hồ 4

Nam sinh cách đó không xa có một đôi mắt phượng, quả đầu đinh khiến anh ta trông có hơi xấu xa, dáng người của anh ta cao lớn, là kiểu đẹp trai theo hướng dương cương kia.
Thời Vân có hơi không chắc chắn nam sinh này là ai, cô ta nghiêng đầu.
Cô gái trẻ lớn lên vừa ngoan vừa mềm mại, mái tóc cũng như thế, một lọn tóc nhẹ trượt qua gò má trắng nõn, đôi mắt to phối với vẻ mặt rất dễ khiến người đoán ra được trong lòng cô ta đang nghĩ gì.
Lục Nhị Cẩu đi lại gần, móc tiền từ trong túi ra: “Trả số tiền này cho cha cô, tôi không cần, vốn chỉ là thấy việc nghĩa thì làm thôi.”
“Hả, nhưng đây là cha tôi cho anh mà.” Cô gái trẻ không biết nên làm thế nào: “Anh cầm đi mà, tôi không lấy lại đâu.”
Lục Nhị Cẩu thấy thái độ của cô ta cương quyết, anh ta nghĩ ngợi rồi cất tiền về túi mình.
Hai người tiến vào trạng thái cạn lời, Lục Nhị Cẩu sờ quả đầu đinh của mình: “Cô cảm thấy kiểu tóc này của tôi thế nào?”
Thời Vân nghiêm túc đánh giá: “Rất đẹp, Lục Nhị Cẩu, kiểu tóc này của anh vô cùng đẹp, sau này đừng ăn mặc kiểu không lý tưởng như kia nữa, chăm chỉ học hành và chăm chỉ làm việc.”
Lục Nhị Cẩu nhịn cười gật đầu.

Lục Giai Giai nhàn rỗi vô vị thường ngồi trên ghế mềm đọc tạp chí, có một ngày cô nhìn thấy có một chuyên gia khoa học nhắc đến tuần hoàn.
Cô hơi dừng lại, buổi tối lúc đi ngủ đột nhiên ngồi dậy, vỗ vào người Tiết Ngạn: “Tiết Ngạn, anh nói xem nếu trước đây em thật sự tới tương lai, liệu điều đó có nghĩa tất cả những chuyện này đều là tuần hoàn không.”
“Vậy nếu em có thể tìm được cha mẹ ở hiện đại của em, có thể chứng minh tất cả những điều này đều là thật.”
Từ lần trước không tìm được, Lục Giai Giai đã rất lâu rồi không nhắc đến cha mẹ ở hiện đại nữa.
Tiết Ngạn mở mắt, anh ôm Lục Giai Giai, ánh mắt ảm đạm không rõ: “Anh đã tìm rất nhiều năm rồi, cũng có người tên Lục Trung Toàn nhưng đều không phải.”
Lục Giai Giai nôn nóng nói: “Vậy bắt tay vào từ mẹ em thử xem, mẹ tên Thời Vân, ông ngoại và bà ngoại em đều là giáo viên, nếu có thể tìm được bọn họ nhất định có thể tìm được cha em, nói không chừng bây giờ ông ấy vốn không tên là Lục Trung Toàn, sau này mới đổi sang cái tên này.”
Nếu đây là một vòng tuần hoàn, liệu có thể chứng minh người đã rời đi sẽ lại một lần nữa tới trước mặt cô không.
Nhưng người trong miệng Lục Giai Giai bây giờ cũng không dễ sống, cha Thời tìm được Lục Nhị Cẩu và nói thẳng: “Tôi không biết cậu có ý đồ gì nhưng con gái tôi được tôi nuông chiều đến lớn, từ nhỏ đến lớn cho con bé điều kiện tốt nhất, sự giáo dục tốt nhất, tôi không có khả năng gả nó cho một tên du thủ du thực, cậu hiểu ý tôi là gì chứ?”
Đầu óc Lục Nhị Cẩu trống rỗng, chưa bao giờ từng cảm thấy khó xử đến vậy.
Từng có rất nhiều người chửi anh ta.
Có người chửi anh ta là thứ con hoang không ai cần, loại du thủ du thực bất tài, ăn mày.
Thậm chí còn chỉ vào mặt anh ta để dạy con mình chăm chỉ học hành.
Nhưng anh ta đều không để ý, có điều bây giờ, Lục Nhị Cẩu lại không có cách nào cười cho qua, anh ta nhếch khóe miệng.
Nếu giống như bình thường, nếu là người khác thì anh ta đã sớm vung một quyền tới rồi để lại một câu: “Cút mẹ mày đi!”
Nhưng hôm nay, anh ta chỉ cảm thấy mình thấp hèn, miệng anh ta lắp bắp: “Xin lỗi, không phải… không phải như chú nghĩ đâu…”
Ngay cả một câu hoàn chỉnh mà Lục Nhị Cẩu cũng không nói được, cho dù anh ta có lừa bản thân đến đâu cũng biết mình thật sự có suy nghĩ khác với cô gái trẻ giống như con thỏ kia.
Anh ta quay người rời đi với vẻ chật vật.
Lục Nhị Cẩu chán nản hết một đêm, anh ta giỏi chịu đựng, nhưng Thời Vân thì khác, cô thật sự giống như đám mây phía chân trời, chỉ cần liếc mắt cái đã muốn nắm lấy.
Anh ta chưa bao giờ từng khao khát đến vậy.
Đúng vậy, anh ta muốn Thời Vân làm vợ mình.
Lục Nhị Cẩu bắt đầu tìm việc, anh ta muốn kiếm thật nhiều tiền, muốn chứng minh bản thân không tồi, việc gì anh ta cũng đã từng làm qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận