Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 913: Thời Vân, anh chính là anh hùng mà em đang đợi 3

“Sao lại lãng phí thời gian?” Lục Trung Toàn đứng trước mặt cô ta: “Bây giờ em không ghét anh thì đừng xa lánh anh, cứ coi như bạn bè qua lại đi.”
“Cha mẹ tôi không đồng ý, anh cảm thấy chúng ta có thể ở bên nhau được sao?”
“Họ không đồng ý là vì anh không có bản lĩnh, nhưng anh đã dần dần trở nên có bản lĩnh rồi.”
“…”
Lục Trung Toàn cứ rảnh là tới tìm Thời Vân, anh ta cố gắng gây dựng sự nghiệp và nâng cao bản thân, thi thoảng cũng sẽ đọc sách.
Liên tiếp hai năm, nếu nói mới đầu Thời Vân chỉ có chút cảm giác với Lục Trung Toàn, nhưng thời gian dài như vậy ở chung, trái tim của cô ta đập càng lúc càng nhanh.
Những lúc rảnh rỗi, cô ta và Lục Trung Toàn sẽ đi xem phim một lần.
Nữ chính trong phim nói: “Người trong lòng tôi là một vị anh hùng cái thế, có một ngày anh ấy sẽ cưỡi mây ngũ sắc tới lấy tôi…”
Lục Trung Toàn nói đùa: “Thời Vân, anh chính là anh hùng mà em đang đợi.”
Thời Vân sững sờ, cô ta quay đầu nhìn Lục Trung Toàn.
Là anh ta sao? Bọn họ sẽ đến bên nhau sao?
Tháng năm mẹ Thời tới Thâm Quyến thăm Thời Vân, thuận tiện đi du lịch.
Ngày ấy, lần đầu tiên Lục Trung Toàn quang minh chính đại nắm tay Thời Vân.
Một tên du côn không làm việc đàng hoàng theo đuổi một cô gái hơn hai năm, sau khi có được sự đồng ý mới nắm tay cô.
Mẹ Thời ở cách đó không xa nhận ra Lục Trung Toàn ngay, bà ta cho rằng Thời Vân và anh ta đã sớm cắt đứt rồi.
Một tên du côn bất tài, chỉ sợ bất cứ người mẹ nào cũng không nỡ để con gái mình hẹn hò với một người như vậy.
Hoàn toàn là trời long đất lở.
Bà ta chạy qua kéo Thời Vân ra sau người, vả một cái lên mặt Lục Trung Toàn.
“Không phải tôi đã từng nói với cậu đừng quấy rầy con gái tôi nữa rồi sao?”
Thời Vân hoảng hốt kéo mẹ Thời lại: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, bây giờ Trung Toàn rất cố gắng, rất ưu tú, không phải con đã kể lại chuyện với mẹ rồi hay sao?”
“Nó đang lừa con, con có bị ngu không vậy? Còn trẻ như vậy đã dễ bị người ta lừa như thế.” Trong lòng mẹ Thời vô cùng lo lắng: “Từ nhỏ đến lớn nó đều làm du côn, bây giờ có thể trở nên tốt được sao?”
Làm sao bà ta dám giao con gái mình cho một người như vậy được.
Mẹ Thời kéo Thời Vân rời đi: “Con đi theo mẹ!”
Lục Trung Toàn vội vàng đi theo: “Cô, bây giờ cô vẫn chưa hiểu cháu, cháu có thể giải thích với cô, cháu đúng là trẻ mồ côi thật, lúc còn trẻ cũng là du côn nhưng bây giờ cháu…”
Mẹ Thời không biết hai người này đã phát triển đến mức nào rồi, bà ta vừa nghĩ đến là sụp đổ: “Tôi không muốn nghe cậu nói mấy lời ngon tiếng ngọt này, Lục Nhị Cẩu, tôi không dễ lừa như con gái tôi đâu, từ nhỏ đến lớn nó được tôi bảo vệ rất tốt, chưa từng trải qua gió táp mưa sa gì ở bên ngoài, rất dễ bị loại người như vậu thu hút, cậu cút xa một chút cho tôi!”
“Cậu còn đi theo nữa, đừng trách tôi không khách sáo với cậu!”
Mẹ Thời cưỡng chế kéo Thời Vân rời đi, Thời Vân cố lấy dũng khí nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói, không phải như mẹ nghĩ đâu, Trung Toàn rất cố gắng, bây giờ đã là ông chủ một công ty nhỏ rồi.”
“Cậu ta nói mấy lời này mà con cũng tin, Thời Vân, có phải con nhất định muốn mẹ tức chết mới cam lòng đúng không?” Mẹ Thời nói xong là ho khan dữ dội, bà ta có bệnh hen suyễn, giờ đột nhiên phát bệnh.
Thời Vân vội vàng lấy thuốc từ trong túi của bà ta ra, mẹ Thời nghỉ một lúc lâu mới hồi phục.
Thời Vân không yên tâm, dẫn bà ta đến bệnh viện.
Mẹ Thời nắm chặt tay cô ta, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên: “Mẹ hỏi con, con với cậu ta đã phát triển đến mức nào rồi hả? Cậu ta có làm gì con không?”
Thời Vân lắc đầu: “Không ạ, anh ấy chưa từng làm bất cứ hành vi nào vượt quá giới hạn với con.”
Mẹ Thời thở phào một hơi nhẹ nhõm, bà ta lập tức nhấn mạnh: “Tiểu Vân, con vẫn chưa trải sự đời, sau này cách xa cậu ta một chút, bằng không…”
Mẹ Thời ho thành tiếng, có hơi khó thở, Thời Vân vội vàng gọi bác sĩ.
Buổi tối, bà ta nằm trên giường bệnh, nhìn Thời Vân cúi đầu ở bên cạnh: “Tiểu Vân, con thề với mẹ đi, sau này không bao giờ tiếp xúc với Nhị Cẩu gì đó nữa.”
Thời Vân siết ngón tay mình, cô ta không nói ra được, cũng không muốn nói.
“Từ khi nào con lại trở nên bướng bỉnh như vậy hả? Có phải đều là nó dạy con không?”
“Không phải!”
“Không phải? Con nhìn bộ dáng của con bây giờ mà xem, không nghe lời và hiểu chuyện một chút nào hết, con muốn mẹ tức chết sao? Bây giờ mẹ đã nằm trên giường bệnh rồi, kêu con chia tay nó mà con không chịu, hóa ra thằng du côn đó quan trọng hơn mẹ con sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận