Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 922: Ngoại truyện Tôn Thành Trúc: Cô gái mà tôi yêu đó sẽ không bao giờ thuộc về tôi 3

Bác sĩ nhiều lần giải thích nhưng mẹ Tôn không chịu chấp nhận, thẳng đến khi cha Tôn vả cho bà ta một cái: “Bà làm loạn đủ chưa hả?”
Tôn Thành Trúc nhận được tin xin nghỉ từ bộ đội chạy về, anh ta bế em gái vừa mới ra đời này, trong lòng yêu thích.
Rất lâu sau, mẹ Tôn mới chấp nhận được chuyện mình đã sinh một đứa con gái, bà ta vừa khóc vừa cười, chỉ có thể lại đặt lực chú ý lên người Tôn Thành Trúc.
Tôn Thành Trúc đã sớm không còn là cậu thanh niên trước kia nữa, anh ta trải qua càng nhiều chuyện thì càng có chủ kiến hơn, càng không bị khống chế hơn.
Sau một khoảng thời gian, anh ta bị điều ra Hải Nam, thi thoảng rảnh rỗi sẽ chạy đi mua đồ, có một ngày, anh ta nhìn thấy Lục Giai Giai trên tivi ở trung tâm thương mại.
Lục Giai Giai vẫn rạng rỡ xinh đẹp như vậy, lúc cười lên giống như mang theo ánh sáng, có thể thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Cô rất ưu tú, mở miệng chính là tiếng Mỹ tiêu chuẩn.
Cả người Tôn Thành Trúc ngây ra, trái tim đập rất dữ dội.
Một khắc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu cho dù đã rất lâu không gặp cô, cho dù thời gian có trôi qua bao lâu, chỉ cần lại nhìn thấy cô thì tim vẫn sẽ đập nhanh như cũ.
Lục Giai Giai!
Trong lòng anh ta ghi nhớ cái tên của cô.
Tôn Thành Trúc dùng tiền lương góp rất lâu của mình mua một cái tivi.
Có người trêu anh ta: “Liên trưởng Tôn, căn phòng nhỏ đó của anh còn mua một cái tivi làm gì, lãng phí bao nhiêu.”
“Không lãng phí, tôi cảm thấy rất đáng.” Tôn Thành Trúc đáp lời.
Trong tivi có người mà anh ta muốn gặp, không có chuyện gì đáng giá hơn thế.
Chương trình của Lục Giai Giai đổi ngày đến sau mười giờ mới phát sóng, lần nào Tôn Thành Trúc cũng thức đến rất muộn để xem chương trình, chỉ sợ bỏ qua nửa phút.
Cái ngày Lục Giai Giai giành giải quán quân cuộc thi ngoại ngữ quốc tế ấy, hai mắt Tôn Thành Trúc đỏ hoe, anh ta rất vui vẻ, mời rất nhiều chiến hữu ăn cơm.
Chiến hữu uống hai hớp rượu, ngoài miệng hỏi: “Liên trưởng, anh nói đi, đến bây giờ anh vẫn chưa kết hôn, sao hôm nay lại hào phóng như vậy, cứ như lấy vợ ấy.”
Tôn Thành Trúc nhấp một hớp rượu: “Vì hôm nay là một ngày vui.” Hôm nay, người mà anh ta thích chắc chắn rất vui.
“Hay là tôi giới thiệu một người cho anh nhé.” Anh ta nói với vẻ thành khẩn.
“Không cần.”
Đợt đó Tôn Thành Trúc mua báo suốt một khoảng thời gian rất dài, bên trên có rất nhiều bài báo đều khen về Lục Giai Giai.
Ảnh trên báo cũng được anh ta cất đi thật kỹ.
Thẳng đến khi anh ta đọc được một bài báo tường thuật về Tiết Ngạn và Lục Giai Giai.
Trong lời miêu tả bên trên, anh ta biết Lục Giai Giai sống rất hạnh phúc, Tiết Ngạn rất thương cô.
Cô rất hạnh phúc.
Khi ấy anh ta rất buồn nhưng cũng rất vui vẻ.
Sau đó lại đọc được tin về Lục Giai Giai, chính là cảnh ngoại giao trên tivi.
Lục Giai Giai càng ngày càng chín chắn, cô không còn trúc trắc như hồi đầu nữa, đối mặt với kẻ địch gây khó dễ cũng có thể thành thạo phản kích.
Mà Tiết Ngạn, việc làm ăn càng ngày càng lớn, thậm chí cũng được đăng lên báo.
Có đôi khi ảnh chụp chung của Lục Giai Giai và Tiết Ngạn sẽ cùng xuất hiện trên báo.
Tôn Thành Trúc đều sưu tầm lại hết, sau đó cắt bỏ Tiết Ngạn đi.
Những năm tháng sau này anh ta có một lần gặp được Lục Giai Giai chân chính, lần đó là may mắn của anh ta.
Anh ta không ngờ còn có thể gặp được cô.
Lục Giai Giai ngồi trên ghế của trung tâm thương mại, vẫn xinh đẹp rạng rỡ như vậy, anh ta đi qua, rõ ràng chỉ nhìn có vài giây nhưng lại giống như trải qua một thế kỷ vậy.
Anh ta gọi: “Lục Giai Giai!”
Lục Giai Giai quay đầu, nâng mắt nhìn anh ta.
Xung quanh nhiều người qua lại như vậy, nhưng giống như chỉ còn lại một mình cô.
Trong mắt anh ta cũng chẳng còn ai khác nữa.
“Tôn Thành Trúc!” Cô gọi anh ta.
Trong lòng Tôn Thành Trúc rất hoảng hốt, cũng không biết nên nói gì nữa, tầm nhìn vẫn luôn rơi lên người cô.
Rất nhanh, Tiết Ngạn đã tới, người đàn ông này vẫn cường thế như vậy.
Tiết Ngạn thông minh như vậy, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra được tình ý trong mắt anh ta, lập tức nghĩ cách dẫn Lục Giai Giai đi.
Em gái đi qua hỏi anh ta: “Anh cả, sao anh vẫn chưa kết hôn?”
Tôn Thành Trúc vừa cười vừa lắc đầu.
Nửa đời sau này, anh ta vẫn không kết hôn như vậy, chức vụ càng ngày càng cao nhưng vẫn cô độc một mình.
Anh ta quen xem tivi, quen tìm kiếm bóng dáng của cô trên đó, thi thoảng sẽ đọc bài báo ngày trước, xem chiến tích của cô gái mà anh ta thích.
Lúc tuổi già, đột nhiên trên mạng lan truyền sự tích của Lục Giai Giai và Tiết Ngạn.
Cháu gái họ cầm di động chạy qua: “Ông cậu, cháu nghe nói ông sống ở thời đại đó, ông có biết Lục Giai Giai không? Bà ấy lớn lên rất đẹp, nghe nói khi ấy còn là phiên dịch viên nữa, rất nổi tiếng, ông có biết sự tích về bà ấy không?”
“Đương nhiên ông biết.”
“Vậy ông kể cho cháu nghe đi.”
Tôn Thành Trúc nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi mở miệng.
“Lục Giai Giai, thi đỗ đại học năm một chín bảy bảy.”
“Ngày mùng hai tháng mười năm một chín bảy tám tham gia vòng loại cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, ngày mười bảy tham gia vòng loại hai, ngày mùng ba tháng mười một, cô ấy thắng giải quán quân cuộc thi, tăng thêm lòng tin cho người trong nước.”
“Năm một chín tám mươi tốt nghiệp, nhậm chức tại bộ ngoại giao quốc gia.”
Năm một chín tám mốt, cô ấy bắt đầu dần dần thể hiện tài năng trên tivi, nói ra ‘nước tôi tuyệt đối không có khả năng nhường đi một tấc đất nào hết.”
“Còn có…”
Cháu gái họ mở to mắt: “Ông cậu, sao ông biết rõ như vậy ạ?”
Tôn Thành Trúc nở nụ cười, nhìn ánh mặt trời bên ngoài: “Có khả năng là vì cô ấy quá lợi hại chăng.”
Năm thứ hai Lục Giai Giai ra đi, Tôn Thành Trúc cũng qua đời, trước khi chết yêu cầu đồ trong rương của anh ta được chôn cùng.
Em gái không nhịn được mà tò mò mở rương ra, phát hiện bên trong chỉ là một vài tờ báo cũ và ảnh.
Bên trên là một cô gái rất xinh đẹp.
Năm đó, cô gái múa một điệu trên sân khấu, vòng eo mảnh khảnh, gương mặt xinh đẹp.
Thiếu niên bên dưới sân khấu rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.
Cô gái mà tôi yêu sẽ không bao giờ thuộc về tôi nhưng tôi vẫn yêu cô ấy như cũ, đây là bản năng không có cách nào khống chế được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận