Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 932: Ngoại truyện Lục Kính Quốc: Tôi sẽ khiến em cam tâm tình nguyện 6

Cô ấy cười nhã nhặn: “Em biết anh nghiên cứu vật lý học, bây giờ quốc gia rất cần nhân tài giống như anh.”
“Anh vốn định về nước làm việc nhưng cha anh khuyên anh đừng về, cho nên anh về đây xem tình hình trong nước trước, thoạt nhìn cũng không được tốt cho lắm.” Tiêu Văn Đào lại liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, giọng nói có vài phần cáu kỉnh: “Chỗ các em thật sự quá lạc hậu, chỉ sợ không thể cung cấp được đãi ngộ mà anh cần, anh phải nghĩ cẩn thận đã.”
Khổng Nhã nhìn vẻ chán ghét trên mặt Tiêu Văn Đào lại vô thức nghĩ đến Lục Kính Quốc, nụ cười trên mặt nhạt dần: “Anh Tiêu, em cảm thấy anh hơi thay đổi rồi, trước khi ra nước ngoài không phải anh nói muốn học thành tài rồi về báo đáp quốc gia hay sao?”
Lúc này, Tiêu Văn Đào nhếch khóe môi với vẻ lúng túng: “Anh muốn báo đáp quốc gia chứ, Tiểu Nhã, ý định ban đầu của anh chưa bao giờ thay đổi, chẳng qua bây giờ hình như không được thích hợp cho lắm.”
“Thật ra lần này anh về là đặc biệt tìm em, Tiểu Nhã, em ra nước ngoài với anh đi, anh nói với em này, bây giờ ở nước ngoài vô cùng tốt.” Tiểu Văn Đào nôn nóng nói: “Không giống nước chúng ta bây giờ, mua cái gì cũng không có.”
Nụ cười trên mặt Khổng Nhã biến mất: “Như vậy à.”
Cô ấy không chỉ trích Tiêu Văn Đào ngay tại trận, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng của mình, chẳng qua bây giờ sự lựa chọn của bọn họ khác nhau mà thôi.
Khổng Nhã cho rằng mình sẽ buồn bã, sẽ đau lòng, nhưng đột nhiên bây giờ cũng không đặc biệt buồn cho lắm, chỉ cảm thấy người trước mặt đã thay đổi mà thôi.
Hóa ra thật sự giống như cha cô ấy đã nói, sự ỷ lại lúc nhỏ và yêu thích là hai thứ khác nhau.
“Em không muốn ra nước ngoài, anh Tiêu, nếu anh đã về vậy ở thủ đô từ từ đi dạo đi.” Khổng Nhã không tiếp lời thêm nữa mà nghiêm túc ăn cơm.
Cô ấy về nhà đọc sách, đọc được mười mấy trên trong quyển sách mà Lục Kính Quốc tặng, tâm trạng mới dần bình ổn lại.
Lục Kính Quốc có thời gian rảnh là tới tìm Khổng Nhã.
Anh ta lấy một tấm vé ra: “Tới thư viện không? Ở đó có nhiều sách hơn.”
Khổng Nhã nhìn anh ta, khóe môi mấp máy.
Cô ấy dường như đoán ra được anh ta có ý gì, nhưng lại sợ mình tự mình đa tình.
“Được, được chứ.” Khổng Nhã muốn cắn đứt lưỡi mình.
Tại sao cô ấy lại đồng ý đi cùng Lục Kính Quốc tới thư viện đọc sách? Một nam một nữ…
Đến thư viện, hai người ngồi song song, Lục Kính Quốc đọc đều là sách dạng binh pháp Tôn Tử.
Đôi mắt của Khổng Nhã hơi đảo đi, một người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh cô ấy, vậy mà tim của cô ấy lại đập hơi nhanh.
Bản thân cô ấy cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng loại cảm giác này bị cô ấy đè xuống rất nhanh, cả người đã chìm đắm vào trong sách.
“Uống nước đi.” Lục Kính Quốc đẩy cốc nước đến trước mặt cô ấy: “Sau này đừng chỉ mải đọc sách, cũng phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Ừm.” Khổng Nhã nhận lấy nhấp một ngụm.
Ở cạnh nhau một khoảng thời gian, hai người bước đến giai đoạn kỳ diệu, rất giống chỉ cách một cánh cửa sổ giấy chưa bị chọc thủng.
Thẳng đến khi hai người đi dạo phố gặp được Tiêu Văn Đào, anh ta nhìn thấy Khổng Nhã và Lục Kính Quốc, sắc mặt hơi thay đổi: “Tiểu Nhã, anh tìm em lâu như vậy mà em đều bận hết, ra là ở bên anh ta sao?”
“Ở bên tôi thì sao?” Lục Kính Quốc liếc mắt nhìn Tiêu Văn Đào vài lần, chắn trước mặt Khổng Nhã.
Tiêu Văn Đào nổi giận đùng đùng: “Ở bên anh? Ha, hai người các anh có quan hệ gì hả?”
“Quan hệ gì…” Con ngươi màu đen của Lục Kính Quốc hơi di chuyển, anh ta quay đầu nhìn Khổng Nhã, “Đồng chí Khổng, anh thích em rất lâu rồi, bắt đầu từ lần đầu tiên gặp em đã rất thích, bây giờ ở chung lâu như vậy rồi, em cảm thấy anh thế nào?”
‘Hả?” Đầu óc Khổng Nhã hơi máy móc, hoàn toàn không ngờ Lục Kính Quốc sẽ đột ngột như thế.
“Làm đối tượng của anh, anh sẽ tốt với em cả đời.”
“…”
Tiêu Văn Đào nôn nóng: “Tiểu Nhã, em đừng đồng ý, em ra nước ngoài với anh đi, anh sẽ cho em cuộc sống tốt hơn.”
Lục Kính Quốc cúi đầu nhìn ngón tay của Khổng Nhã, giọng nói trầm thấp mang theo vài phần dỗ dành: “Làm đối tượng của anh, nhé?”
Khổng Nhã nhìn Tiêu Văn Đào rồi lại nhìn Lục Kính Quốc, đầu óc có hơi không xoay chuyển được.
Nhưng rõ ràng cô ấy thích Lục Kính Quốc, cho nên đã gật đầu với anh ta.
Thẳng đến khi Tiêu Văn Đào rời đi trong giận dữ, cô ấy vẫn còn trong trạng thái ngây người.
Đầu óc Khổng Nhã trống rỗng đi theo Lục Kính Quốc, cúi đầu nhìn bàn tay nắm lấy nhau của hai người.
Đến ngõ nhỏ vắng vẻ, Lục Kính Quốc đi lên, nhân lúc không có ai mà cúi đầu chạm vào môi Khổng Nhã.
Thiếu nữ chưa từng có hành động thân mật như vậy với bất kỳ ai, đầu óc cô ấy như chết máy.
Ngược lại Lục Kính Quốc rất vui vẻ, tế bào sinh lý bị đánh thức, nhiều năm như vậy anh ta chưa từng nghĩ sẽ vì một cô gái mà kích động thành ra như vậy.
Hóa ra yêu chính là cảm giác này.
Ngoại trừ cô ấy ra, ai cũng không được – Lục Kính Quốc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận