Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1009 -




Mấy người Vệ Lăng vừa xuống ngựa, những con ngựa của họ liền chạy nhanh về phía xa.
Hơi thở của bầy sói tới gần khiến chúng kinh sợ.
Nhóm người Vệ Lăng từ bỏ ngựa chiến, nhưng bên Turgenev vẫn còn ngây thơ nghĩ rằng có thể khống chế được chúng, cho dù không khống chế được thì cùng lắm cùng ngựa chạy, bốn cái chân chắc chắn chạy nhanh hơn tự mình chạy.
“À húuuu.....” Tiếng sói tru càng ngày càng gần, mọi người có thể nhìn thấy xung quanh thảo nguyên có vô số ánh đèn màu xanh.
Đó nào phải ánh đèn, rõ ràng là ánh mắt của rất nhiều chó sói.
“Đoàn trưởng, chúng ta bị bầy sói vây quanh.” Một chiến sĩ xin chỉ thị của Turgenev.
“Phòng thủ!” Sắc mặt Turgenev cực kỳ khó coi, anh ta không ngờ chưa xử lý được kẻ thù mà lại nghênh đón sói.
Thật ra anh ta đã sớm nghỉ đến.
Nhiều người chết trên chiến trường, máu chảy ra trên người họ chắc chắn có thể kinh động đến bầy sói trên thảo nguyên.
Nếu trong tay bọn họ có thương = pháo, căn bản bầy sói đó không dám tới gần bọn họ, nhưng hiện tại trên người bọn họ trừ bỏ vũ khí lạnh, rõ ràng không có vũ khí nóng để có thể ngăn chặn sói, biện pháp duy nhất trước mắt là phòng thủ.
“Đoàn trưởng, không thể điều khiển ngựa.” Có binh lính xin chỉ thị của Turgenev.
Không thể khống chế ngựa, bọn họ không thể tạo thành một vòng phòng ngự hiệu quả.
Turgenev nhìn về phía mấy người Vệ Lăng, phía Vệ Lăng đã sớm bỏ ngựa, lúc này tám người đứng tựa lưng vào nhau tạo thành một vòng tròn phòng ngự, mà phòng ngự này cũng là anh ta ra lệnh cho binh lính.
“Bỏ ngựa!” Turgenev không thể không học theo lựa chọn của Vệ Lăng.
Quân lệnh trước tiên phải tuân thủ, vài giây sau, Turgenev cũng làm thành một đội hình phòng ngự, mọi người xuống ngựa tựa lưng phòng ngự bốn phía, các sĩ quan được những người lính bao vây ở giữa.
“À húuuu.....” Tiếng sói hú gần trong gang tấc, tất cả mọi người đều nhìn rõ sói.
Bầy sói dày đặc im lặng tới gần, mỗi một con sói đều hưng phấn nhìn con mồi trước mắt.
Đối mặt với nhiều sói như vậy, da đầu mọi người tê dại.
“Đoàn trưởng.” Đừng trách Tề Quân sợ hãi, đối mặt người sống, anh ta dám tác chiến, đối mặt với nhiều sói như thế này, anh ta cảm thấy không thể xuống tay được, bởi vì quá nhiều, nhiều đến mức anh ta cảm thấy toàn bộ sói trên thảo nguyên đều tập trung ở nơi này.
Tề Quân nhỏ tuổi nhất, tâm trạng không ổn định nhất, một khi sợ hãi liền theo bản năng gọi Vệ Lăng.
Lúc này biểu cảm Vệ Lăng rất nghiêm túc, tầm mắt của hắn không ngừng tìm kiếm trong bầy sói, nhưng trước mắt mà nói, hắn không tìm được hình bóng quen thuộc.
Không có người quen, vậy chỉ có thể làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu: “Chuẩn bị chiến đấu.” Vệ Lăng cầm đao lên.
Các thành viên cũng cầm đao lên dưới sự chỉ huy của Vệ Lăng nhắm vào bầy sói đang tiếp cận.
“À húuuu.....” Tiếng sói tru lại vang lên, đó là mệnh lệnh tấn công, ngay lập tức, tất cả sói đều nhào tới.
Tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rên, tiếng hoảng sợ, cả thảo nguyên lập tức náo nhiệt vô cùng.
Người và sói hỗn chiến thành một đoàn.
Có người ngã xuống, có sói ngã xuống, nhưng một con sói ngã xuống sẽ có vô số con sói tiếp nhận, người thì không giống, ngã xuống liền ít đi một người, sau một thời gian, thế giới này sẽ trở thành một địa ngục trần gian.
Mấy người Tề Quân trợn mắt há hốc mồm nhìn những con sói từ bên bọn họ lao về phía Turgenev.
Những con sói giống như bị mù không thèm nhìn bọn họ một cái mà lao thẳng về phía nhóm người Turgenev.
“Tiểu Hắc.” Vệ Lăng đột nhiên hét lớn.
Mấy người Tề Quân nhìn thấy một con sói uy phong lẫm liệt chậm rì rì từ trong bầy sói đến gần.
Bước đi kiêu ngạo đó giống như một vị vua đang du ngoạn.
“Tiểu Hắc, đưa bọn tao rời đi.” Vệ Lăng nhìn thoáng qua bầu trời đêm, vẻ mặt trở nên lo lắng, bọn họ còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, nói xong lời này, hắn khom lưng cõng Lục Tân Vinh đi về phía Tiểu Hắc.
Tề Quân và những người khác không kịp kinh ngạc khi thấy Vệ Lăng quen biết con sói tuấn tú như thế, chỉ vội vàng chạy theo Vệ Lăng.
Vệ Lăng đã dám đi, bọn họ liền đi theo.
Tề Quân có Vệ Lăng bảo vệ, đã nghỉ ngơi rất nhiều thời gian, sức lực đã được khôi phục nên khiêng xác Phương Hồng Quân cũng không có vấn đề gì.
Dưới ánh mắt của đám người Turgenev, đội ngũ xa xỉ kia xuyên qua bầy sói dần biến mất.
Trước bình minh, khu vực này ngoại trừ mùi máu dày đặc, không còn gì nữa.
Nhưng những người đi bộ qua đây có lẽ sẽ cảm nhận được cái lạnh của khu rừng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận