Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1013 -




Thị lực của Vệ Lăng cực kỳ tốt, hắn tận mắt nhìn thấy ba lỗ hổng do mũi tên bắn trên bình xăng đã bị phá hủy thông qua tiếng nổ.
“Rút lui.” Vệ Lăng quay đầu leo lên ô tô.
Bọn họ phải mau rời khỏi đây, bởi vì hắn đã nhìn thấy phía xa có rất nhiều ánh đèn xe lấp lóe, máy bay rơi không chỉ khiến người ở trạm xăng dầu tới mà còn đưa người dân lân cận đến.
Dưới tình hình này, bọn họ phải thừa cơ hỗn loạn đi trước.
Người nhiều, xe nhiều, dấu vết bánh xe do bọn họ lưu lại rất nhanh có thể bị hủy.
Hoàn thành nhiệm vụ mà vẫn còn mạng, nơi sâu nhất trong mắt Vệ Lăng hiện lên nỗi nhớ nhưng Tần Thanh Man, hắn nhớ nhà, cũng nhớ vợ.
Hai chiếc xe xuất hiện khi máy bay rơi đã biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Hai xe chạy suốt đêm trong bóng tối, khi họ dừng lại, không trung không chỉ trắng xóa, ánh mặt trời cũng mọc lên ở hướng đông.
Một con sông hiện ra trước mặt hai chiếc xe.
Mọi người xuống xe, lúc này trên mặt bọn họ đều là màu đỏ đen.
Phía trên không chỉ có máu tươi khô cạn, còn có bùn đất, trải qua trận chiến, trên người không còn sạch sẽ.
Vệ Lăng trước hết ngồi xổm bên bờ sông rửa sạch mặt, máu bầm trên tay.
Máu bầm chảy vào nước sông, một phần của sông bị nhuộm thành màu đỏ đen, sau đó theo dòng nước biến mất.
“Tôi thấy không thiếu ai hết.” Tề Quân ngồi xổm bên cạnh Vệ Lăng, nhẹ nhàng nói một câu.
“Ừ.” Năm giác quan của Vệ Lăng rất nhanh chạy, ngày hôm qua khi hắn ném ra tay = lôi cũng đã thấy rõ trong biển lửa có mấy thi thể, bởi vì số lượng người tương tự như tin tức bên quốc nội truyền đến, nên hắn mới rời đi dứt khoát như vậy.
“Đội trưởng, vậy nhiệm vụ của chúng ta... Đã hoàn thành rồi sao?” Giọng nói của Tề Quân có chút mơ hồ, anh ta cảm thấy có một loại cảm giác không chân thật.
Không chỉ anh ta có cảm giác này, mà vẻ mặt của các chiến sĩ khác cũng mờ mịt và khiếp sợ, chỉ với mười người bọn họ không chỉ hoàn thành nhiệm vụ khó khăn như vậy mà vẫn còn sống, thật không thể tưởng tượng được.
Ngày hôm qua bọn họ đã chiến đấu mấy chục lần với kẻ thù, gặp phải bầy sói, thật sự đã hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
“Rửa mặt tắm rửa, đổi quần áo khác, chúng ta nên về nhà.” Vệ Lăng biết các đội viên vẫn chưa thể tin, nhưng sự thật là vậy, bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ, vẫn còn sống, chỉ có một điều đáng tiếc là hai đồng chí đã hy sinh.
Thời tiết sáng sớm tháng chín hơi lạnh, nhưng Vệ Lăng không để ý tới sự lạnh lẽo này, hắn cởi quần áo nhảy xuống sông, tắm rửa sạch sẽ, bọn họ phải chỉnh tề trở về quê hương.
Nước sông cao ngang hông, Vệ Lăng vùi mặt vào nước sông, nửa phút sau mới ngẩng đầu lên.
Ngón tay vén mấy sợi tóc lòa xòa, lộ ra cái trán trơn bóng, một chuỗi bọt nước hình parabol bay lơ lửng trong không trung theo cái ngẩng đầu của hắn, giọt nươc đón ánh sáng mặt trời lấp lánh ánh sáng bảy màu.
Mọi thứ trước mặt hết sức yên tĩnh.
Lời nói và hành động của Vệ Lăng khiến các đội viên bừng tỉnh, mọi người ngồi bên bờ sông tắm rửa sạch sẽ, giải thoát khỏi nhiệm vụ đã hoàn thành, mang theo sự háo hức sắp trở về quê hương.
Trong cốp xe có quần áo sạch sẽ, do bọn họ chuẩn bị từ trước.
Người bị thương ở cánh tay cố gắng dùng quần áo thấm nước chậm rãi chà lau cơ thể đầy màu, tránh miệng vết thương lớn.
Người bị thương ở chân cũng tránh vết thương trên đùi.
Mặc dù mọi người đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng trong mắt lại đọng nước, thập cửu nhất sinh hoàn thành nhiệm vụ, so với các chiến hữu đã hi sinh đã rất may mắn rồi, may mà bọn họ còn có thể quay về quê hương.
Vết thương của mọi người rất nghiêm trọng, nhưng chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian, khoảng nửa năm sau sẽ khỏe.
Vệ Lăng thu dọn đồ đạc của mình trước.
Thoa thuốc vào các vết thương, quấn băng gạc, Vệ Lăng thay quần áo sạch sẽ, sau đó sửa sang lại dung mạo của hai chiến hữu đã hy sinh.
Mười mấy tiếng trôi qua, sắc mặt hai người họ đã trắng bệch, không chỉ có màu da trắng bệch đáng sợ, mà cơ thể cũng bắt đầu cứng đờ.
Vệ Lăng dùng động tác nhẹ nhàng tắm rửa sạch sẽ cho hai người họ, sau đó giúp họ thay quân trang sạch sẽ.
Nửa tiếng sau, Vệ Lăng và Tề Quân đưa hai vị chiến sĩ hy sinh lên lưng.
Không có điều kiện hỏa táng cho hai người họ, bọn họ chỉ có thể đưa chiến hữu về nước, dùng quốc kỳ màu đỏ che toàn thân hai chiến hữu, buộc chặt họ lại, Vệ Lăng dẫn dắt các chiến sĩ bắt đầu qua sông.
Dòng sông tĩnh lặng, băng qua rất dễ, khi bọn họ đứng ở bờ bên kia quay đầu lại, hai chiếc xe ô tô lẻ loi lẳng lặng đậu bên kia bờ, bọn họ biết một lát nữa sẽ có người xử lý hai chiếc xe này, bởi vì bọn họ không phải người nhập cảnh phi pháp.
“Đi thôi.” Vệ Lăng nhìn thoáng qua bờ sông bên kia, sau đó quay đầu lại không chút do dự rời đi.
Phía trước mới là tổ quốc của bọn họ.
Vài ngày sau, tin tức về vụ tai nạn máy bay của nước láng giềng truyền khắp cả nước, lúc này đoàn người Vệ Lăng cũng đã tới biên giới, bọn họ tới biên giới nhập cảnh, người đứng trước biên giới nghênh đón bọn họ là phó tổng tham mưu trưởng quân khu phía Bắc.
Thiếu tướng Tống Việt Minh.
Từ xa nhìn thấy đoàn người Vệ Lăng vượt qua biên giới nước láng giềng, Tống thiếu tướng đã sớm chờ đợi ở biên giới nước mình thở phào nhẹ nhõm.
Rốt cuộc ông ta cũng chờ được người trở về.

Bạn cần đăng nhập để bình luận