Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1028 -




Từ ngày Hoàng Uyển Thanh xuống nông thôn, người nhà họ Hoàng không thể không lo lắng.
Nhất là lo lắng về vấn đề hôn nhân của Hoàng Uyển Thanh.
Tuổi của Hoàng Uyển Thanh không nhỏ, độ tuổi này xuống nông thôn rất phiền phức, nếu không phải nhận được tin tức Hoàng Uyển Thanh đã tìm thấy đối tượng, Ô Xuân Hoa và mấy người chị dâu Hoàng Uyển Thanh không thể ngồi yên.
Mọi người hỏi về tình hình của Trần Cảnh.
Trần Thanh Man mỉm cười kể về Trần Cảnh.
Mọi người nghe thấy Trần Cảnh là người thành phố, có năng lực có văn hóa, cho dù là tài năng hay nhân phẩm đều tốt, ngay lập tức yên tâm hơn.
Trong khi Tần Thanh Man và người nhà họ Hoàng nói chuyện, một phần chú ý của cô cũng tập trung ở ngoài cửa sổ.
Cửa sổ ở phòng khách nhà họ Hoàng có thể nhìn thấy sân của nhà họ Vệ, cô không yên tâm về sói con, nên thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này nhìn thấy Hoàng Hải Quân dắt con trai và Sở Sở vào cửa họ Vệ.
Người mở cửa nhà họ Vệ là một chàng trai trẻ tuổi, nhìn có vẻ nhỏ hơn Vệ Lăng một chút.
Tần Thanh Man nhớ rõ Vệ Lăng đã nói về hoàn cảnh gia đình nhà họ Vệ ở thủ đô, lập tức đoán được đây không phải người nhà họ Vệ mà là người gác cổng gì đó.
Dù sao những gia đình có thể sống trong đại viện quân khu đều phải có lính gác.
Nhà họ Hoàng cũng có, chỉ là lúc bọn họ vào cửa đã bị Hoàng Cao Minh cho về ký túc xá nghỉ ngơi.
Hôm nay là bữa tiệc gia đình, nhà họ Hoàng không cần người ngoài ở đây.
Khi Tần Thanh Man và người nhà họ Hoàng trò chuyện vui vẻ với nhau, Sở Sở đi theo Hoàng Hải Quân thuận lợi vào sân nhà họ Vệ.
Kiến trúc nhà họ Vệ và nhà họ Hoàng giống nhau, dù sao cũng đều là nhà do quốc gia phân chia.
Bố cục gần như giống nhau.
Điểm khác nhau duy nhất là trong sân nhà họ Vệ có rất nhiều hoa và đủ loại, có nhiều loại Sở Sở không biết tên, nhưng nhìn vào liền thấy rất đẹp, tháng chín trời chưa lạnh, có một số bông hoa vẫn đang nở.
“Đô Đô...” Sở Sở cúi người xuống bụi hoa nhỏ giọng gọi.
Bọn họ vừa vào cửa đã nói với cảnh vệ viên nhà họ Vệ rõ ràng là tới tìm chó.
Vì không muốn dọa người khác nên bọn họ không thể nói tìm sói được, chỉ có thể nói tìm chó con, may mà sói con còn nhỏ, dáng vẻ bên ngoài cũng tương tự của chó con, người không có kinh nghiệm chắc chắn sẽ không nhận ra nó là sói.
Đối với người nhà họ Hoàng đến tìm chó con, cảnh vệ viên vẫn phải xin phép người nhà họ Vệ.
Cha của Vệ Lăng là Vệ Dũng Nghị không ở nhà, trong nhà chỉ còn mẹ Vệ Lăng là Chu Tĩnh Nhã, cháu trai lớn của Chu Tĩnh Nhã là Vĩnh Niên đang ngủ trưa trong phòng ở lầu hai.
Mới vừa ngủ một lúc liền nghe thấy cảnh vệ viên tới nói rằng con chó nhỏ nhà họ Hoàng kế bên chạy tới nhà bọn họ, bây giờ người bên đó tới tìm nó.
Thật ra Chu Tĩnh Nhã không vui lắm, nhưng nghĩ đến chức vị của Hoàng Cao Minh, bà ta đành gật đầu để cảnh vệ viên mở cửa cho họ vào, chỉ yêu cầu họ nói nhỏ một chút, nhà bà ta năm nào cũng ngủ trưa.
Khi cảnh vệ viên nhận được lệnh liền giải thích với Hoàng Hải Quân.
Vì vậy khi Sở Sở tìm sói con chỉ kêu rất nhỏ.
“Nó là giống chó gì, cao bao lớn? Màu gì? Tôi giúp các anh tìm.” Cảnh vệ viên nhà họ Vệ rất nhiệt tình, anh ấy là cảnh vệ viên, bảo vệ an toàn cho nhà họ Vệ, vừa rồi anh ấy không để ý có chó vào cửa, chuyện này thật sự có chút kỳ lạ.
Sở Sở đang tìm kiếm sói con trong bụi hoa, nghe thấy câu này liền chạy tới thì thầm: “Đô Đô nhà em rất nhỏ, nó lớn cỡ này.”
Cậu bé quơ tay diễn tả kích thước sói con.
Sói con trưởng thành chậm, Sở Sở không nói tuổi của nó cho người khác biết, mà chỉ quơ tay diễn tả.
Sở Sở diễn tả xong còn nói thêm: “Đô Đô màu đen, toàn thân màu đen, không có một sợi lông khác màu nào, tròng mắt cũng rất đen, anh ơi, anh nhìn thấy Đô Đô nhà em không?”
Cậu vừa mới tìm trong sân nhưng không thấy.
Bằng kinh nghiệm chơi đùa với sói con, cậu cảm thấy chắc chắn sói con chạy vào phòng, nghe thấy cảnh vệ viên muốn hỗ trợ, cậu bé nghiêm túc nhìn anh ấy, cậu bé muốn vào phòng nhà họ Vệ tìm. Mặc dù anh rể không ở đây, nhưng đây là nhà anh rể, cậu bé vào trong nhà chắc cũng không sao đâu.
Ánh mắt Sở Sở lộ rõ ý tứ muốn vào cửa.
Cảnh vệ viên cảm thấy bối rối.
Chu Tĩnh Nhã đồng ý cho người nhà họ Hoàng tìm chó con, nhưng không có nói là được vào bên trong tìm.
Anh ấy vừa mới quét dọn trong phòng khách, không thấy con chó con màu đen nào như cậu bé nói, nếu thực sự có chó đen tiến vào đây, chắc chắn anh ấy có thể thấy.
“Anh ơi, tốc độ Đô Đô nhà em rất nhanh, nó chạy không có chút tiếng động nào, em nghi ngờ nó đã vào nhà anh rồi.” Sở Sở nghiêm túc nói chuyện với cảnh vệ viên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận