Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1031 -




Tốc độ Hoàng Hải Quân xông vào nhà họ Vệ vô cùng nhanh, anh ấy không đi bằng cửa chính mà là trực tiếp nhảy qua tường vây giữa hai nhà. Sở Sở với Quân Quân vẫn còn là trẻ con, cũng không có năng lực như vậy nhưng hai người chạy nhanh hết cỡ tốc độ cũng không chậm.
Vòng qua cửa viện mới xông vào được nhà họ Vệ, lãng phí mất một phút bọn họ mới vào đến nhà họ Vệ, Tần Thanh Man cũng đã chạy đến gần cổng của nhà họ Vệ.
Nhìn cổng lớn của nhà họ Vệ, Tần Thanh Man không hề do dự liền xông vào trong.
Lúc này không phải lúc để so đo những chuyện nhỏ nhặt kia, phải nhanh chút ngăn cản sói con lại, nhà họ Vệ nổ súng tuyệt đối sẽ chọc giận sói con, nói không chừng sói con sẽ hạ tử thủ, nhớ lại những người mà sói con đã từng làm bị thương đó, trái tim của Tần Thanh Man cũng sắp dâng lên tới cổ họng.
Cũng không quan tâm gì nữa liền trực tiếp hét lớn: "Đô Đô "
Lầu hai nhà họ Vệ, sói con dựa vào mùi mà tìm được phòng của Vệ Lăng, nó bước vào trong nhìn hai người xa lạ bên trong phòng, lại nhìn đồ chơi nhồi bông đang tỏa ra mùi của Vệ Lăng, sói con có hơi nghi ngờ, lại có chút tức giận.
Nó rõ ràng là dựa vào mùi của Vệ Lăng để tìm tới, kết quả không nhìn thấy Vệ Lăng đâu mà ngược lại nhìn thấy hai người xa lạ.
Người xa lạ kia đè mùi của Vệ Lăng ở dưới người, nó không tức giận mới là lạ.
Ở trong tâm thức của sói con, Tần Thanh Man là mẹ nó còn Vệ Lăng chính là cha của nó, ai động vào đồ của cha nó, nó đều sẽ tức giận.
Nhưng sói con được Tần Thanh Man giáo dục rất tốt, từ nhỏ đã sống ở đồn Kháo Sơn, tiếp xúc nhiều với loài người, tuy rằng đang bất mãn đối với người xa lạ nó cũng sẽ không lập tức phát giận, mà chỉ định đến gần lấy lại món đồ chơi nhồi bông tràn đầy mùi của Vệ Lăng kia.
Cái món đồ chơi đó trông vừa giống gấu vừa giống chó, nó nhìn cũng rất thích.
Sói con không làm kinh động đến con người, lặng yên từ từ đến gần.
Nhưng chính vào lúc này, người đang nằm trên giường liền tỉnh dậy, mắt Thần Thần còn chưa mở đã gân giọng lên giả khóc: "Mẹ... Mẹ...." Cậu nhóc không phải bị người ta đánh thức mà là mỗi lần thức dậy đều như vậy.
Chu Tĩnh Nhã đang đứng bên cửa sổ nhìn sang bên cạnh, nghe thấy động tĩnh của cháu trai lớn lập tức quay đầu qua.
"Thần Thần, cháu dậy rồi hả, bà nội ở đây, không khóc, không khóc nào, bà nội lấy đồ ăn ngon cho cháu nhé." Có câu nói người lớn trong nhà thường yêu thương cháu trai lớn hơn, Vệ Thừa Vũ là đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Vệ bọn họ, Chu Tĩnh Nhã lạnh lùng trước sau như một cũng kiên nhẫn, nhiệt tình với đứa cháu này hơn nhiều.
Ngày thường cũng chịu giúp con dâu chăm sóc cháu trai lớn.
"Không cần bà nội, không cần bà nội, cháu muốn mẹ, mẹ." Thần Thần vốn đang rầm rầm rì rì, nghe thấy giọng của Chu Tĩnh Nhã xong tính nết gắt gỏng sau khi ngủ dậy cũng càng lớn hơn.
Năm nay cậu nhóc mới bốn tuổi, được người trong nhà nuông chiều, lại là đứa cháu trai đầu tiên của nhà họ Vệ, bình thường không chỉ thích bắt nạt những đứa trẻ khác trong nhà mà còn có thể làm ầm ĩ ở trước mặt Chu Tĩnh Nhã, ngủ trưa thức dậy không nhìn thấy mẹ ruột đâu cậu nhóc liền không hài lòng.
Bất mãn thì phải làm ầm lên.
Xốc chăn lên chưa tính, còn đập gối, ném quần áo, chỉ cần là những thứ cậu nhóc có thể tóm được đều ném.
Chu Tĩnh Nhã nhìn cháu trai lớn làm ầm ĩ lên như vậy cũng không có cách nào.
Cháu trai lớn nhà bà ta chính là như vậy, mỗi lần thức dậy đều sẽ làm ầm ĩ một trận, bà ta sớm đã quen rồi, trực tiếp dựa theo kinh nghiệm lúc trước dỗ dành đứa trẻ: "Thần Thần không khóc, bà nội lập tức gọi điện thoại cho mẹ cháu, để mẹ cháu quay trở về với cháu, có được không."
"Mau gọi đi, mau gọi đi, cháu muốn mẹ."
Vệ Thừa Vũ giãy đành đạch ở trên giường, đá loạn một hồi, thấy không đá trúng được cái gì liền bò dậy cầm lấy đồ chơi nhồi bông ở một bên dùng sức đập đánh, vừa đánh trong miệng vừa lẩm bẩm: "Cái thứ đáng chết này, tao đánh chết mày, đánh chết mày."
Chu Tĩnh Nhã nhìn thấy Thần Thần đánh đồ chơi, sắc mặt hơi khó coi nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Thần Thần đánh đồ chơi mấy đấm giống như vẫn chưa hả giận, lại vươn cái tay nhỏ mập mạp ra bóp cổ món đồ chơi: "Vệ Lăng, tại sao mày không đi chết đi, không chết đi!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận