Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương

Chương 1040 -




Ô Xuân Hoa khinh thường Chu Tĩnh Nhã ra vẻ thanh cao, dứt khoát đi tới ôm lấy Thần Thần dịu dàng an ủi, thật ra trẻ nhỏ rất dễ sợ hãi, không khuyên bảo đúng cách có thể sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời.
"Oa, mẹ, mẹ "
Thần Thần được Ô Xuân Hoa an ủi rốt cuộc òa lên bật khóc lần nữa, hai cánh tay nhỏ mập mạp cũng ôm chặt lấy cổ của Ô Xuân Hoa, cơ thể nho nhỏ giãy giụa muốn ra ngoài, cậu nhóc không muốn ở lại trong căn phòng này nữa, cậu nhóc không muốn nhìn thấy Chu Tĩnh Nhã, cậu nhóc sợ Chu Tĩnh Nhã.
Ô Xuân Hoa thấy Thần Thần khôi phục lại được chút tinh thần, lại thấy tình hình đã được Tần Thanh Man khống chế .
Dặn dò Hoàng Hải Quân bảo vệ hai chị em Tần Thanh Man xong, bà ấy liền ôm Thần Thần đi xuống lầu, trong tình huống này Thần Thần cần phải nhanh chóng xóa bỏ bóng ma trong lòng của đứa trẻ, nếu không tính cách sẽ bị ảnh hưởng.
Cảnh vệ viên Tiểu Trương quen biết Ô Xuân Hoa, không có ngăn cản mà để mặc cho Ô Xuân Hoa đưa Thần Thần rời đi.
Hiện trường loại tình huống như này đúng thật không thích hợp cho Thần Thần ở lại.
Tiểu Trương ở nhà họ Vệ đã mấy năm, đã từng gặp Vệ Lăng, quan hệ với Vệ Lăng cũng không tệ nhưng đây là lần đầu tiên anh ấy biết oán hận mà Chu Tĩnh Nhã chôn giấu dưới đáy lòng đối với Vệ Lăng, liên tưởng tới dáng vẻ cao cao tại thượng mà Chu Tĩnh Nhã đã đối xử với Vệ Lăng, anh ấy cũng biết tại sao Vệ Lăng muốn xin được điều tới biên cương.
Hóa ra cuộc sống trong nhà danh gia vọng tộc thật ra cũng không hề dễ dàng.
Trong phòng ít đi tiếng khóc của trẻ con liền lập tức yên tĩnh lại, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên mặt của Chu Tĩnh Nhã.
"Roẹt"
Căn phòng yên tĩnh đột nhiên bị âm thanh này phá vỡ, là tiếng Tần Thanh Man xé rách đồ chơi nhồi bông.
Lúc nãy đồ chơi nhồi bông đã bị sói con dùng móng vuốt lôi ra một đường sợi chỉ thật dài, xé theo sợi chỉ này, rất dễ dàng có thể xé ra, Tần Thanh Man không phí nhiều sức liền xé nát đồ chơi nhồi bông.
Đồ chơi vừa bị mở ra, vật nhét ở bên trong cũng liền bại lộ ra.
Là quần áo, không chỉ có quần áo của Vệ Lăng mà còn có một tấm hình của Vệ Lăng nữa, Vệ Lăng trong tấm hình này vẫn còn nhỏ, dáng vẻ chỉ có mười hai mười ba tuổi nhưng dù còn nhỏ đi nữa trông vẫn rất giống với Vệ Lăng sau khi lớn lên.
Tần Thanh Man nhận ra người trong hình.
Hồi tưởng lại lúc nãy Thần Thần vừa đá vừa đánh rồi bóp cổ món đồ chơi nhồi bông này như thế nào, cô liền biết món đồ chơi nhồi bông này là dạng tồn tại gì bên cạnh Chu Tĩnh Nhã, cũng biết tại sao Vệ Lăng lại không muốn sống ở thủ đô.
Sâu trong nội tâm Tần Thanh Man mặc niệm cho nguyên chủ của Vệ Lăng một phút, sau đó ánh mắt nhìn về phía Chu Tĩnh Nhã càng lạnh hơn.
Người nhà như vậy cô và Vệ Lăng cũng không cần thiết phải nhận.
Cũng không muốn nhận.
"Cô không cần phải dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, đứa trẻ chỉ là nói bậy thôi, chuyện này với chuyện hôm nay chó sói nhà cô phải bị xử lý không có liên quan gì cả." Chu Tĩnh Nhã bình tĩnh nhìn Tần Thanh Man, không hề có chút hoang mang nào.
Vệ Lăng là con do bà ta sinh ra, bà ta muốn đối xử với đứa con của mình như thế nào thì đó cũng là chuyện của bà ta, người ngoài không có quyền can thiệp.
Cũng không can thiệp được.
Tần Thanh Man thấy lúc này rồi mà Chu Tĩnh Nhã còn có thể bình tĩnh như vậy, liền biết đích oán hận của người này đối với Vệ Lăng cả đời này cũng không tiêu tan được, cô vốn cũng không muốn có liên quan gì với nhà họ Vệ ở thủ đô, dứt khoát bật cười.
"Đồng chí Chu, hôm nay bà thật sự không thể làm gì được chó sói nhà tôi rồi."
"Ồ, vậy sao, cô dựa vào cái gì mà tự tin như vậy?" Chu Tĩnh Nhã thấy Tần Thanh Man cười ra tiếng, trong lòng vô cùng bất mãn nhưng vẫn có thể duy trì sự lạnh lùng trên mặt.
"Bởi vì Đô Đô nhà tôi do ông nội chủ tịch chỉ đích danh muốn gặp, bà muốn giết Đô Đô nhà tôi, bà nằm mơ." Trả lời Chu Tĩnh Nhã chính là Sở Sở, lúc nãy khi Thần Thần hành hạ đồ chơi nhồi bông cậu thiếu chút nữa đã xông ra đánh nhau nhưng bị Hoàng Hải Quân ôm lại, nếu không đã sớm đánh cho đứa nhóc Thần Thần kia khóc rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận